Thuốc đặc hiệu không phải vạn năng.
Mấy ngày nay Yến Thừa Cựu không ở đây, nhà an toàn đã chịu một cuộc tập kích xưa nay chưa từng có.
Đầu tiên, tất cả tài liệu còn thừa lại của viện Khoa Học đều bị cướp sạch. Tiếp theo, phòng an toàn được quét mấy tầng phòng ngự chống ánh mặt trời đều bị thủng mấy lỗ to, chỉ cần mặt trời vừa ra tới thì người ở những căn phòng bị phá hư đều sẽ rời đi.
Tiếp đến bọn Dương Tuyển giả đánh lén rất am hiểu đạo lý đánh một thương rồi chạy, sau khi bọn họ phá hủy bốn phía, xác định người của căn cứ không có khả năng phục hồi lại nhà an toàn trong thời gian ngắn liền nghênh ngang rời đi. Vật liệu thiếu hụt, nhưng địa phương yêu cầu tu bổ lại nhiều không kể xiết, cho dù có thể cố gắng hết sức chịu được ngày đầu tiên, nhưng cũng không chịu nổi ngày thứ hai, ngày thứ ba.
Nhà an toàn vừa bị phá hoại, uy lực của ánh mặt trời hoàn toàn hiện ra.
Người phát bệnh chen nhau trong bệnh viện, cảm xúc bi quan lan tràn trên diện rộng, đối mặt với tình hình như vậy, chỉ sợ người cầm quyền có thủ đoạn cao siêu cũng không thể nề hà. Thời điểm ngay cả quyền sống sót cũng không thể bảo đảm thì hết thảy những thứ khác đều không tính là gì.
Thời điểm quân đội kêu gọi mọi người bổ túc nhà an toàn là lúc đại đa số người đều bảo trì trầm mặc, không còn ít nhiều nhiệt tình. Bọn họ cực cực khổ khổ xây lại cũng không bằng Dương Tuyển giả ngẫu nhiên đánh lén một lần, lại nói ánh mặt trời trong nhà an toàn đã đến cường độ nhất định, nếu tiếp tục đi ra ngoài tu bổ thì người tiếp theo nằm ở bệnh viện chính là bọn họ. Nếu có thể chết đi ngay thì tốt, nhưng một khi bị bỏng, bọn họ phải sống chung với cơn đau này một ngày một đêm, chết rồi cũng không thể duy trì hình dạng con người.
Tạ Tư Hàm đã đứng ra dưới tình huống như thế.
Bởi vì nhà an toàn tổn hại, bọn họ đều phải tập trung ở giữa, tựa như mấy con chuột cống già tụ tập với nhau, xung quanh đều là một đám người cực kỳ bi quan, trong ánh mắt họ không có nửa điểm thần trí. Rõ ràng xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng Tạ Tư Hàm lại cảm thấy mình đang rơi vào tủ đông, giống như cảm giác âm lãnh khi đi vào mộ người chết giữa đêm khuya.
Tôi không thể tiếp tục ở đây.
Cảm xúc tiêu cực có thể lây lan, Tạ Tư Hàm nhận thấy được thái độ của những người xung quanh, khi nhóm quân nhân đến đây kêu gọi mọi người thì quyết đoán đứng lên.
Trong lòng Tạ Tư Hàm cũng tồn tại một ít tâm tư may mắn, hắn vẫn luôn dùng thuốc đặc hiệu theo lời Yến Thừa Cựu, hơn nữa cũng không ngừng kiên trì luyện tập võ thuật, tố chất thân thể đã cao hơn người khác một chút, so với ngây ngốc chết ở chỗ này thì không bằng đi thử một lần!
Mấy ngày nay Tạ Tư Hàm phát hiện Yến Thừa Cựu mất tích, trong lòng cũng có chút phỏng đoán, đáng tiếc hắn còn không mang nổi cái vỏ ốc trên người bản thân, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Yến Thừa Cựu.
Người tình nguyện không nhiều lắm, bất quá cũng chỉ có một trăm người. Nhưng có người là tốt rồi, vật liệu của viện Khoa Học đã không còn, nhưng hai con Dương Tuyển thú luôn được nuôi dưỡng kia vẫn còn sống. Đã đến nước này rồi chỉ có thể mổ gà lấy trứng, tăng ca thêm giờ cuối cùng cũng làm ra một chút vật liệu, chỉ chờ tu bổ lại nhà an toàn là được. Nhưng vừa mới khởi công được nửa ngày thì đã có người ngã xuống.
Tạ Tư Hàm phát hiện thân thể có điểm không thích hợp vào ngày thứ ba.
Hẳn thuốc đặc hiệu đã phát huy tác dụng nên tốc độ phát bệnh chậm hơn nhiều so với những người khác. Nhưng trạng thái này của Tạ Tư Hàm cũng không có khả năng tiếp tục công tác, hắn không có biện pháp giải thích vì sao mình phát bệnh chậm hơn người ta, càng không có khả năng lấy thuốc đặc hiệu ra. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần hắn có một chút khác biệt với người khác thì kết cục cũng là cái chết mà thôi.
Tạ Tư Hàm phảng phất như gặp lại đoạn thời gian hốt hoảng khi tận thế vừa bắt đầu, mỗi ngày đều có vô số người lựa chọn tự sát, lại có vô số người vì một ít đồ, vì một câu khắc khẩu mà ngươi chết ta sống, ngược lại thời gian một năm nay giống như một giấc mơ.
Quen biết được Yến Thừa Cựu trong tận thế là điều khiến hắn vô cùng cao hứng.
Trước tận thế hắn là con một, cha mẹ là mẫu người cuồng công việc điển hình, cảm tình với hắn tuy không tốt lắm nhưng cũng không tệ, hắn vẫn luôn có một cô em gái hoặc một cậu em trai đáng yêu biết nghe lời. Nhưng bạn bè lại cảm thấy suy nghĩ này của hắn ngu ngốc, nếu có em thì phải rầu lo bố mẹ phân chia gia sản, làm con một không tốt sao?
Yến Thừa Cựu đã thỏa mãn hết những chờ mong tốt đẹp của Tạ Tư Hàm về một cậu em trai.
Ngoan ngoãn, bản lĩnh, thiện lương nhưng không mất đi nguyên tắc của mình. Tuy rằng Yến Thừa Cựu có đôi lần ngây ngốc khiến Tạ Tư Hàm phải phiền não, nhưng bất quá vẫn làm cho Tạ Tư Hàm thỏa mãn cảm giác thành tựu của "anh trai". Rốt cuộc trừ bỏ đối nhân xử thế có chút khiếm khuyết ra thì mặt nào của Yến Thừa Cựu cũng mạnh hơn hắn.
Chỉ là nếu Yến Thừa Cựu trở về thấy tình trạng này của nhà an toàn, lại phát hiện mình phụ ý tốt của cậu, chỉ sợ...
Dù sao đều phải chết, có thể khiến bạn tốt không thương tâm cũng coi như là đang tích công đức.
Những người tình nguyện từng người ngã xuống khiến cho người ở nhà an toàn mất đi tin tưởng. Nghiên cứu viên và quân nhân căn cứ quốc gia phái tới đều đã lục tục lui lại, viện Khoa Học và lãnh đạo nhà an toàn dùng nước sơn còn dư lại làm thành lều trại dùng một lần phân phát cho người còn sống, còn phát một ít lương thực và nhu yếu phẩm cần thiết, đi đầu trong việc di chuyển đến căn cứ khác.
Người rời đi chiếm một nửa, một nửa lựa chọn lưu lại ở bên cạnh người thân vượt qua nhật tử. Cho dù rời khỏi cái căn cứ nhỏ này đến đại căn cứ thì có thể sống sót được bao lâu? Không phải ai cũng có thể Đông Sơn tái khởi, bọn họ đã trả giá rất nhiều tâm huyết cho nhà an toàn này, nhưng sau một đêm lại biến mất sạch sẽ, ai có thể thừa nhận? Trước tận thế thị trường chứng khoán phát sinh rắc rối, hàng ngày có bao nhiêu người táng gia bại sản bỏ mình từ trên lầu cao, hiện giờ họ mà thừa nhận thì không phải còn bí bách hơn những người kia sao?
Thời gian bảy ngày ngắn ngủi, tồn tại của nhà an toàn đã trở thành một trò cười.
Sau khi Tạ Tư Hàm phát hiện thân thể mình xảy ra vấn đề vẫn ở lại trong phòng, cũng không có ai tới làm phiền hắn. Lương thực của hắn vẫn còn rất sung túc, an an tĩnh tĩnh ở đây ngược lại sẽ khiến hắn nhớ lại mấy chuyện vui vẻ, tựa hồ chết đi cũng không còn gì đáng sợ.
Không nghĩ tới nhật tử mới qua không đến hai ngày, Yến Thừa Cựu đã trở lại.
"Còn phải cảm ơn cậu lúc trước đã cho tôi thuốc, bằng không sợ là lúc này tôi đang nằm trong bệnh viện rồi." Tạ Tư Hàm thấy vẻ mặt khó có thể tin được của Yến Thừa Cựu nhẹ nhàng nói, thậm chí còn trả lại cho cậu một cái mỉm cười "So với những người khác thì tôi đã may mắn lắm rồi."
Yến Thừa Cựu ngây ngốc nhìn hắn, phảng