Trước khi hỏa táng Tạ Tư Hàm Yến Thừa Cựu đã từng hỏi Lâm Ẩm Vô "Dương Tuyển giả thức tỉnh thì phải chờ mấy ngày?"
Sau khi Tạ Tư Hàm chết, Yến Thừa Cựu cảm nhận được sự thiếu thốn rõ ràng. Tuy rằng rối gỗ nói thế giới của cậu đã bị hủy diệt, nhưng cậu chưa từng có đoạn ký ức đó trong đầu, đối với cậu cũng không có bao nhiêu chân thật. Nhưng cậu tận mắt chứng kiến Tạ Tư Hàm ra đi, nhìn được chạm được, bây giờ phải hỏa táng Tạ Tư Hàm, Yến Thừa Cựu vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Lâm Ẩm Vô lắc đầu "Không phải ai cũng muốn trở thành Dương Tuyển giả."
Yến Thừa Cựu sững sờ tại chỗ, cậu biết Lâm Ẩm Vô nói đúng. Cho dù Tạ Tư Hàm có thể thức tỉnh, nhưng thức tỉnh rồi lại không giống Tạ Tư Hàm trước kia, vẫn sẽ là người mà cậu biết sao?
Tạ Tư Hàm cũng không may mắn như vậy.
Yến Thừa Cựu làm theo lời hắn dặn dò, chôn tro cốt trong chậu hoa, tất cả đồ vật trong phòng hắn đều bị Yến Thừa Cựu gom lại, chôn trong một cái hố to đã đào sẵn.
Sau khi lắp đất lại, Yến Thừa Cựu vái mấy cái trước hố đất, lúc này mới rời đi.
Khác với Yến Thừa Cựu vẫn luôn bên cạnh Tạ Tư Hàm mấy ngày nay, Lâm Ẩm Vô lại đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Nghe nói Dương Tuyển giả đã kết minh, họ truyền tin căn cứ nào dám thu Lâm Ẩm Vô là đang đối nghịch với bọn họ, họ đã liên tiếp thành công phá hủy rất nhiều căn cứ nhỏ, thanh thế như mặt trời ban trưa, hiện giờ ảnh của Lâm Ẩm Vô đã được phát tán, người khác tránh hắn còn không kịp.
Dưới tình huống như vậy thì chắc chắn hai người sẽ lập nhóm lên đường rồi.
Đối với Lâm Ẩm Vô, hắn chỉ yêu cầu một người có thể đi đổi vật tư sinh hoạt bên căn cứ giúp hắn. Lâm Ẩm Vô yêu cầu cực cao với trình độ sinh hoạt của chính mình, âu phục của hắn nhiều như vậy cũng phải có người giặt, bắt được Dương Tuyển thú cũng phải tìm đầu bếp, nhưng hiện tại người ta thấy mặt hắn liền muốn chạy đi báo tin, ai lại muốn chết sớm đâu? Lúc này mà có một Yến Thừa Cựu hiểu tận gốc rễ và có năng lực tự bảo vệ bản thân bên người thì còn gì tốt hơn, không nói tới chuyện không cần phiền não sợ cậu phản bội, cũng không cần lo lắng cậu gây chuyện. Mà tạm thời Yến Thừa Cựu cũng cần ở bên cạnh Lâm Ẩm Vô, bằng không mặt trời đen vừa xuất hiện cậu đã không còn một con đường sống.
Hai người cũng coi như đã hợp tác nhiều lần, vẫn có chút ăn ý.
Ví dụ cụ thể là hiện tại Lâm Ẩm Vô nói, Yến Thừa Cựu đứng bên cạnh nghe.
"Hiện tại tôi đến căn cứ nào cũng là tặng tình báo miễn phí cho người ta thôi." Hiển nhiên Lâm Ẩm Vô biết tự hiểu lấy tình huống của bản thân "So với cả ngày lo lắng phòng bị người khác thì không bằng đến nơi nào chúng ta cảm thấy tự tại đi." Lâm Ẩm Vô tự nhiên không sợ chiến đấu với người khác, nhưng hắn cũng chán ghét đấu tranh vô vị, nếu mỗi ngày đều có người tới cửa muốn bị đánh thì tâm tình tốt thế nào được?
Yến Thừa Cựu hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài nhà an toàn, Lâm Ẩm Vô đại khái cũng biết cái tật xấu "không hiểu thế sự" này của cậu, nghĩ qua nghĩ lại vẫn nên thân thiện với đồng bọn hợp tác một chút, hơn nữa nội công tâm pháp còn chưa tới tay hắn đâu!
"Kỳ thật ở chỗ này có một nơi bất kể là Dương Tuyển giả hay người thường đều có thể sinh sống, cho dù người Dương Minh có kiêu ngạo mấy cũng không dám đến đó gây chuyện." Lâm Ẩm Vô liếc nhìn Yến Thừa Cựu một cái, thấy cậu đã thu liễm hết tất cả cảm xúc, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu "Năng lực tự chữa lành của Dương Tuyển giả rất cao, nếu có bị gãy tay gãy chân gì đều là do năng lực của Dương Tuyển giả gây ra, cũng không có biện pháp để tự mọc lại, nhưng có một người, chỉ cần cậu báo giá thì sẽ chữa trị cho cậu." Không phải Dương Tuyển giả đều thích tìm đồng minh hay đối nghịch với người thường, cũng có một vài Dương Tuyển giả muốn an ổn mà sống, bọn họ tụ tập với nhau, sống ở một thôn xóm trong núi.
"Người này là bác sĩ trong miệng mấy Dương Tuyển giả kia?" Yến Thừa Cựu có chút ấn tượng với việc này, thời điểm cậu bị đám người Sóng Âm Cuồng Phong bắt đi đã từng nghe Cuồng Phong nói qua về người này. Chỉ là lúc ấy bởi vì sự xuất hiện của Lâm Ẩm Vô mà chưa kịp đi, hiện tại ngược lại muốn đi tìm người đó.
Lúc này mới qua bao lâu, mọi việc đã trở nên khó có thể đoán trước.
"Đó là năng lực của y." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu "Trước khi thức tỉnh y là một bác sĩ vô cùng lợi hại, sau khi thức tỉnh bởi vì năng lực đặc thù mà gây nên rất nhiều trận đại chiến. Cho dù là Dương Tuyển giả hay người thường đều muốn bắt y, bất quá y trốn rất nhanh, thủ đoạn cũng lợi hại, ngược lại hiện tại đã trở thành người không ai dám chọc." Chỉ cần trên thế giới này chỉ có một người có thể chữa trị vết thương do Dương Tuyển giả gây ra thì cũng không có ai dám động tới y. Ai cũng không dám đảm bảo mình có thể mãi mãi sống sót trong tận thế.
"Vậy anh đã đắc tội y à?" Yến Thừa Cựu không phải hoài nghi lời Lâm Ẩm Vô nói, mà là hắn thấy với tính cách này của Lâm Ẩm Vô thì chỉ sợ đã đắc tội không ít người. Nếu bác sĩ thật sự lợi hại như vậy thì không có khả năng Lâm Ẩm Vô chưa từng gây chuyện với y.
"Đương nhiên không có." Lâm Ẩm Vô trả lời hợp tình hợp lý "Không phải ai tôi cũng đắc tội."
Yến Thừa Cựu bán tín bán nghi, nhưng hiện tại cậu cũng không có nơi nào tốt hơn để đi, chỉ có thể đi trên con thuyền hải tặc này của Lâm Ẩm Vô, bất quá bản thân Lâm Ẩm Vô sẽ không cho là như vậy.
X thị là thành phố du lịch có tiếng, nơi này dựa núi gần sông, không khí tươi mát, đã từng là địa điểm dưỡng lão lý tưởng nhất đứng đầu bảng bình chọn, bỏ vị trí thứ hai một khoảng xa. Nhưng đồng thời vì du lịch quá mức phát triển nên nhiều địa phương không cải tiến, vẫn duy trì bộ dáng thôn xóm cũ để hấp dẫn du khách. Thời điểm tận thế bắt đầu, nơi này không có đủ phòng ngự, người chết mỗi ngày đếm mãi cũng không hết.
"Có phải gần đây Môn Vương điên rồi không, sao cứ cắn Lâm Ẩm Vô mãi không buông thế?" Một Dương Tuyển giả đem mấy hộp giấy vệ sinh ném lên xe, thuận miệng nói với người bên cạnh "Cậu không biết hắn điên tới mức nào đâu, ai dám thu Lâm Ẩm Vô thì hắn liền đi tập kích người đó, y chang mấy con chó điên, haha, nếu tôi là Lâm Ẩm Vô thì đã sớm giết hắn rồi. Trước kia mặt trời đen chưa xuất hiện hắn khác gì con chim cút không, hiện tại nguyên hình tất lộ."
Mấy Dương Tuyển giả bên cạnh tựa hồ cũng đã quen thói không biết lựa lời của hắn, dù sao nơi này cũng là X thị, tay Môn Vương có dài cách mấy cũng duỗi không tới.
"Nói thì dễ lắm, Lâm Ẩm Vô cũng đắc tội khá nhiều người. Không nói mấy chuyện khác, chỉ riêng chuyện một trăm Dương Tuyển giả vây công hắn trước kia đều người chết kẻ điên cũng đủ để hắn thu được một cơn đại thủy triều cừu hận rồi." Một thanh niên trẻ tuổi mặt búng ra sữa nói "Nơi gần nhất trong thành phố cũng không có bao nhiêu đồ, aiii, vẫn nên đến mấy căn cứ khác đổi đồ đi, chúng ta đã ăn hết muối rồi." Tuy rằng bọn họ không ăn muối cũng không chết nhưng nếu không có gia vị này kia thì còn gì là lạc thú ăn uống nữa?
"... ai bảo khẩu vị cậu mặn như vậy, ăn cơm với muối?"
"Anh nói như thể anh không ăn vậy, tôi tiêu hao năng lực nhiều, ăn nhiều một chút thì làm sao!"
"Haha."
"Anh haha cái gì, tôi biết anh sớm không quen mắt tôi rồi, có gan nhào vô đây, xảy ra chuyện thì đi tìm bác sĩ."
"Haha."
"Tôi nói, anh thật sự muốn ăn đánh à..."
"Làm nhiều nói ít." Một người đàn ông luôn trầm mặc nãy giờ thật sự không nghe nổi nữa, nhịn không được đánh gãy cuộc khắc khẩu của bọn họ "Còn cãi nữa thì lần sau tự đi đi."
"Đừng mà đội trưởng." Lời này vừa thốt ra, hai người kia lập tức ngoan ngoãn im lặng lại. Thành phố chín lộ mười tám khúc cong, không có đội trưởng là người địa phương dẫn họ đi thì kiểu gì họ cũng lạc đường "Đội trưởng, chúng em không nói nữa, rèn luyện rèn luyện."
"Khu vực này trống trơn rồi, chúng ta phải đi xa một chút tới bên cạnh thành phố." Người đàn ông liếc nhìn họ một cái, phát hiện họ cuối cùng cũng hành quân trong lặng lẽ mới vừa lòng "Thiết Lực nói cũng đúng, gia vị hết rồi hơi phiền toái, may mắn hạn sử dụng mấy thứ này khá dài, chúng ta có thể đi tìm một chút."
"... đội trưởng, có thể đừng gọi em là Thiết Lực, gọi John được không?" Thanh niên mặt búng ra sữa nhịn không được nói "Tuy rằng mọi người đều thích dùng tên biểu thị năng lực, nhưng em thật sự không thích." Thiết Lực gì đó có khác gì mạnh mẽ đâu, thời đại nào rồi mà còn dùng tên này, đúng là để cho người ta chê cười mà.
"Được rồi, John." Người đàn ông cười một tiếng "Bên cạnh thành phố cũng có mấy Dương Tuyển giả lợi hại, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng họ có nuôi mấy con Dương Tuyển thú, độc chiếm dục cường thực, tới đó rồi hai người các cậu không được gây chuyện. Cũng may bọn họ rất ít khi xuất hiện, bằng không ba người chúng ta cũng không đủ nhét kẽ răng cho người ta."
"Đội trưởng khiêm tốn quá rồi, chỉ cần bọn họ không đến gây chuyện là tốt thôi." John nhịn không được nói thầm một câu, lúc nhìn thẳng vào hai mắt đội trưởng mới câm miệng không nói nữa.
"Lên xe, đi thôi."
"Được."
Ba người kiểm kê đồ vật một phen, rất nhanh ngồi lên xe tải rời đi, cũng không chú ý tới chiếc xe máy theo sau bọn họ.
Đám John lái xe được một thời gian, rốt cuộc phát hiện một chiếc xe máy vẫn luôn theo sau trong kính chiếu hậu, trên xe có hai người, một người đội mũ bảo hiểm, người còn lại mặc áo choàng che kín toàn thân, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
"Đội trưởng anh nhìn xem, họ vẫn luôn theo sau chúng ta." John há mồm nói "Hay để Đại Mộc đuổi họ đi đi?"
Đại Mộc yên lặng liếc John một cái, hơi bất mãn với hành vi John sai sử mình như lẽ đương nhiên, đúng là chả trách ngày nào hắn cũng gây lộn với tiểu gia hỏa này, có nói mấy lần đối phương cũng không chịu thay đổi, vẫn làm theo ý mình như cũ, sai hắn ngày càng thuận tay.
"Không cần." Đội trưởng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tầm mắt lưu lại trên người mặc áo choàng chốc lát, nói "Bọn họ muốn đi thì cùng đi, chỉ cần không động thủ hết thảy đều có thể nói chuyện."
Có đội trưởng bảo đảm, John cũng không lắm miệng nữa. Nếu đối phương thật sự muốn động thủ thì họ cũng không sợ. Hai bên yên bình hết ban ngày, đêm tới mới tìm một nơi nghỉ chân ngồi xuống.
Đương nhiên, chiếc xe máy kia cũng ngừng lại.
Người đội mũ vẫn còn ngồi trên xe, ngược lại người che kín mít lại lột áo choàng xuống, lộ ra một khuôn mặt còn rất trẻ.
Thật ra lớn lên rất xinh đẹp.
John nhịn không được liếc nhiều thêm mấy cái, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền của đối phương nhịn không được khiến cậu tò mò. Hiện tại không có bao nhiêu người thường dám ra ngoài, cho dù là ngẫu nhiên cũng tuyệt đối không gặp được thiếu niên nào đẹp như vậy. Càng không nói thời điểm thiếu niên này phát hiện ra mình nhìn chằm chằm nãy giờ mà vẫn còn trấn định, làm cho John thiếu chút nữa hoài nghi đôi mắt kim sắc này của bản thân không có nửa điểm uy lực khiến người khác kinh sợ.
Lúc này John mới phát hiện ra chiếc áo choàng kia thế mà lại là da của Dương Tuyển thú, bởi vì nhiễm quá nhiều máu mà trở nên tối màu, chỉ là không biết đã bỏ thứ gì lên để trừ đi mùi máu tươi.
Đúng là thứ tốt.
Tầm mắt của John nhịn không