Đây không phải là lần đầu Tiểu Hân chứng kiến Dương Tuyển giả quyết đấu, nhưng mỗi một lần chứng kiến đều khiến cô hiểu thêm về khoảng cách giữa mình và anh Lưu bao xa.
Cô luôn tự nói cho mình biết, giữa Dương Tuyển giả và người bình thường sẽ không có kết quả tốt. Nhưng ở tận thế này, bản thân mình có sống được qua ngày mai không cô còn không biết, sao lại không thử?
"Anh Lưu, em đi toilet một chút." Tiểu Hân vỗ vỗ mặt, nỗ lực cổ vũ tinh thần, nhìn Lưu Cương Địa cười nói.
Lưu Cương Địa chần chờ trong chốc lát, nghĩ đến Ngàn Dặm hẳn còn đang bị hắn vây trong tường đất, nơi này cũng không xuất hiện hơi thở Dương Tuyển giả nào khác, vẫn gật gật đầu, "Nếu có gì không ổn thì em phải chạy rồi kêu to lên."
"Anh Lưu yên tâm, em sẽ nhanh thôi." Tiểu Hân đáp.
Lâm Ẩm Vô cũng không thèm để ý Tiểu Hân đi đâu, hắn cơm nước xong liền dựa vào cửa sổ xem Yến Thừa Cựu chiến đấu với Lưu Kim. Cách xa như vậy, không biết rốt cuộc hắn có thấy hay không.
Bất quá nhìn hắn mỉm cười, hẳn là nhìn thấy.
Lưu Cương Địa cảm nhận được đám người Ngàn Dặm đang phản kháng, vội vàng thu liễm tâm tư, cứ chuyên tâm đối phó bọn họ trước đã.
Trên người Yến Thừa Cựu đã ăn vài nhát dao, vết thương trên má phải nhợt nhạt ngược lại làm mất đi vài phần trẻ con, nhiều thêm vài phần nam tử khí khái. Vết sẹo là huân chương của đàn ông, nếu Yến Thừa Cựu có thể nhìn bộ dáng hiện tại của mình, phỏng chừng sẽ cười ra tiếng.
Lâm Ẩm Vô cười nhạo cậu không phải ngày một ngày hai, vết sẹo này vẫn nên nằm trên mặt cậu lâu một chút.
Vết thương trên người Yến Thừa Cựu thấy được, còn vết thương của Lưu Kim lại không thấy đâu.
Lưu Kim tức tới đỏ mắt, không rõ vì sao tiểu quỷ này ra tay âm độc như thế, nhìn thì nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng một quyền đánh lên người lại đau gần chết. Chẳng lẽ bàn tay thằng nhóc này làm bằng sắt thép?
"Tao xem mày còn trẻ, thực lực cũng có, chúng ta hà tất phải đối nghịch với nhau?" Lưu Kim một bên đề phòng Yến Thừa Cựu, một bên suy nghĩ đủ loại khuyên nhủ trong đầu, "Cho dù mày lợi hại, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là người thường. Mặt trời đen xuất hiện ngày càng lâu, cho dù mày lợi hại thế nào cũng chỉ là máu thịt người thường, tỷ lệ thức tỉnh cực kỳ thấp. Nhưng nếu mày nguyện ý đến Dương Minh tụi tao, Môn Vương cầu hiền như khát, tụi tao có thể nâng tỷ lệ thức tỉnh của mày lên. Thế giới này đã chú định là thiên hạ của Dương Tuyển giả chúng ta, bản lĩnh mày cao như vậy, một khi thức tỉnh, tiền đồ vô lượng."
Nói một hồi, Lưu Kim tự mình động tâm.
Người này chưa thức tỉnh mà còn có thể ổn định chiếm thế thượng phong khi chiến đấu với hắn, nếu thức tỉnh thành công rồi, e là chỉ có Môn Vương mới có thể chế trụ cậu. Không được, hắn không thể đảm bảo tính tình người này sau khi thức tỉnh ra sao, một khi vạn nhất, chỉ sợ hắn cũng sẽ chết trong tay cậu. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không thì nhất định là họa lớn!
"Tôi không có hứng thú trở thành Dương Tuyển giả." Yến Thừa Cựu ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, "Anh muốn chống cự qua ban đêm, đánh lâu dài với tôi sao?"
Lưu Kim đang tự mình tâm sự, trên mặt lại làm ra thần sắc kinh ngạc, "Sao?"
"Cho dù trời sáng, cũng còn mấy tiếng đồng hồ nữa mặt trời mới ra. Anh thở hồng hộc rồi, nhưng tôi hầu như không có việc gì." Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, "Anh còn có tâm tư nói lời vô nghĩa, không bằng lấy bản lĩnh thật sự ra đi."
Ánh mắt Lưu Kim lạnh lùng, hắn biết mình không có khả năng tiếp tục kéo dài.
Hắn điều khiển lưỡi dao vây quanh mình, lưỡi dao hướng về phía trước, lộ ra ánh sắc bén lạnh lẽo giữa trời đêm.
Yến Thừa Cựu không ngừng vận chuyển chân khí trong thân thể, tùy thời chuẩn bị tiến lên.
"Đáng chết, tên Địa Cương đó không thèm lưu tình gì cả." Ngàn Dặm thấy mặt đất lại sắp nhô lên, nhịn không được chửi ầm. Bọn họ bị vây khốn trong tường đất, lâu lâu sẽ có vài cây đâm bọn họ mấy phát, căn bản không thể thả lỏng, cứ tiếp tục như vậy mà không chết thì cũng đủ để làm bọn họ mệt chết.
Trong phạm vi nhỏ hẹp như vậy, năng lực của Ngàn Dặm căn bản không thể phát huy tác dụng, hai Dương Tuyển giả khác cũng khó có thể động thủ. Bọn họ sớm đã nghe nói Địa Cương nắm trong tay năng lực tình báo trên dưới Dương Minh, tin đồn quả nhiên là thật. Trách không được khi hắn phản bội, Môn Vường liền phái vô số tâm phúc đi tìm. Không cần bắt sống Địa Cương mà muốn trực tiếp giết.
"Chúng ta đến đây để giết hắn mà hắn còn lưu tình à." Một Dương Tuyển giả khác nhịn không được nói, "Cũng không biết Tiểu Quỷ bên kia thành công hay chưa? Chúng ta cố ý mang đồ tới, phải xong việc mới được."
"A, trước kia Môn Vương không tin Địa Cương vẫn luôn là trung tâm, cũng chỉ đề phòng hắn một tay! Nhưng lúc này chỉ cần hắn chết thì chúng ta có thể ra ngoài." Ngàn Dặm cười lạnh, "Nếu Tiểu Quỷ thất bại thì chúng ta cùng chết!"
Tiếng nước vang lên.
Tiểu Hân nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới bồn cầu tự hoại này vẫn còn nước. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà bồn cầu tự hoại có nước đã trở thành đồ vật xa xỉ. Con người cần mấy trăm năm mấy ngàn năm để thành lập xã hội văn minh, nhưng để hủy diệt thì chỉ cần một năm ngắn ngủi.
Cũng không biết anh Lưu bên kia thế nào rồi.
Tiểu Hân thở dài, cô căn bản không giúp được anh Lưu cái gì, ngược lại vẫn luôn liên lụy hắn, so với cô thì Thừa Cựu lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa bệnh của cô vẫn luôn dặm chân tại chỗ, muốn ôm anh Lưu cũng không được, vậy thì sao có tương lai nổi?
"Mình suy nghĩ linh tinh làm gì nhỉ, cứ tới tới lui lui, khó hiểu quá." Tiểu Hân không khỏi vì chính mình lo được lo mất mà buồn rầu.
Cô mở cửa toilet ra, trước mắt bỗng nhiên hiện một bóng dáng.
"A!"
Thanh âm còn chưa kịp phát ra, trong miệng đã lan tràn một mùi vị ngọt ngào.
Hả?
Tiểu Hân liếm liếm, mùi vị chocolate nồng đậm tràn ngập khoang miệng.
Chocolate có nhân?
Tiểu Hân nhịn không được nheo mắt, lâu lắm rồi cô không ăn mấy thứ này. Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đều thích ăn vặt, cô vì giảm béo mà kiêng đồ ngọt gần một năm, hơn nữa tận thế tới, gần hai năm rồi cô chưa được hưởng thụ hương vị của chocolate. Đi theo anh Lưu, tồn tại dưới ánh mặt trời đã thập phần khó khăn rồi, sao cô còn dám mở miệng đòi ăn mấy thứ này nữa?
Những thứ ngon lành thế này, sao cô trước kia phải vì bảo trì dáng người mà nhịn ăn thế nhỉ?
"Chị không cần kêu." Tiểu Quỷ thấy bộ dáng nhấm nháp mỹ vị của Tiểu Hân, trên mặt hiện lên một tia thương tiếc, nếu không phải thân không đủ cao, nó căn bản không cần đem chocolate trân quý cho bà chị này ăn. Bất quá nếu lần này nó làm tốt thì về sau vẫn còn những thứ này.
"Ngươi..... ngươi là Dương Tuyển giả." Tiểu Hân đang muốn hỏi tại sao một đứa trẻ lại xuất hiện ở chỗ này, liền đối diện với đôi mắt vàng kim của nó, bụng cô như mọc lên đao nhọn.
"Đừng nhúc nhích, bằng không ta giết ngươi." Tiểu Quỷ nghiêm khắc quát.
Tiểu Hân sửng sốt một lát, nỗ lực thả lòng biểu tình trên mặt, ôn nhu nói, "Em trai, thứ này rất nguy hiểm, em bỏ xuống đi. Chị sẽ không làm gì em đâu, chị... chị rất thích trẻ con."
Bà chị này giống mấy kẻ ngu xuẩn lúc trước?
Trong đầu Tiểu Quỷ tức khắc hiện lên suy nghĩ này, nó lập tức chuyển biến thái độ.
"Không, ta sẽ không tin chị." Tiểu Quỷ thể hiện bộ dáng không tín nhiệm ai, khẩu khí còn hơi kiêu ngạo, "Người lớn các người chỉ biết lừa trẻ con."
Sau tận thế, đã lâu lắm rồi Tiểu Hân không gặp trẻ con.
Lý trí nói cho cô biết chỉ cần là Dương Tuyển giả thì không thể tin, nhưng trái tim cô lại cảm thấy mình có thể thử nói chuyện với đứa trẻ này một chút. Trẻ con không biết gì, chỉ cần dạy dỗ tốt, nhất định sẽ thay đổi.
Thiếu nữ mười tám tuổi, nội tâm vẫn luôn ngập tràn lãng mạn.
Cô nhìn thấy được xa lạ và phòng bị trong mắt đứa trẻ này, giống như năm đó cô trải qua sự tình kia. Nếu không có mẹ vẫn luôn bên cạnh cổ vũ, có lẽ cô đã không còn muốn sống nữa rồi. Tận thế đến, mẹ cô vẫn tiếp tục cổ vũ, hi vọng cô có thể tận lực sống sót, cuối cùng gặp được một người đàn ông tốt, làm ấn tượng của cô đối với đàn ông hoàn toàn đổi mới.
"Chị sẽ không làm gì em đâu." Tiểu Hân vội vàng để lộ tâm ý, "Trước hết buông dao ra được không? Vừa rồi chocolate em cho chị ngọt lắm, chị thích em còn không kịp,