"Vừa rồi cậu bắn ngược đòn tấn công của hắn trở về, đây cũng là một loại võ thuật cậu học được sao?" Lâm Ẩm Vô không thèm liếc Lưu Kim nằm trên mặt đất một cái, ngược lại hứng thú nối tiếp đề tài lúc trước với Yến Thừa Cựu.
Nếu không phải Lâm Ẩm Vô không một lòng hướng võ, Yến Thừa Cựu nhất định sẽ cho rằng hắn là một tên đam mê võ thuật.
"Là sau khi tôi tới đây, thấy bí tịch võ công của các anh ghi lại." Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định thành thật trả lời, "Chính là Thái Cực quyền của các anh á, không phải nói rất lưu hành, là di sản văn hóa lịch sử sao?"
Lâm Ẩm Vô sững sờ tại chỗ, hắn không có biện pháp tưởng tượng Thái Cực quyền chỉ có các vị bô lão mới thích cũng sẽ có uy lực lớn như vậy? Chẳng lẽ hắn còn phải tìm một quyển Thái Cực quyền để xem luyện thế nào sao?
"Người này phải làm sao bây giờ?" Yến Thừa Cựu thấy Lâm Ẩm Vô tự hỏi một mình, cũng thức thời không quấy rầy hắn, mà quay đầu sang hỏi Lưu Cương Địa.
Áo choàng của cậu đã sắp mất đi hiệu lực, liên tiếp đi bên ngoài mấy ngày nay, có thể chống đỡ tới hiện tại đã rất không dễ dàng rồi. Nhưng cậu có nội công phòng thân, còn Tiểu Hân nhìn qua rất gầy yếu, không biết phải sống tiếp như thế nào đây? Nói đến cùng, ở phương diện ngăn cách ánh mặt trời, Lâm Ẩm Vô chỉ là một con gà, chỉ biết những biện pháp đơn giản đến không thể đơn giản hơn mà thôi, nhưng Lưu Cương Địa thì khác, hắn có thể dẫn theo Tiểu Hân một đường trốn tránh người ta đuổi giết sống đến bây giờ, nhất định trong tay có biện pháp không tồi. Bằng không, cậu cũng sẽ không trực tiếp mang Lưu Kim về đây.
Tuy rằng có hơi tàn nhẫn, nhưng nhớ tới bộ dáng ra tay giết người trước kia của Lưu Kim, cậu lập tức đem một chút không đành lòng vứt ngay ra ngoài. Tạ đại ca đã không ngừng nói với cậu, tận thế chính là một thế giới có thể tự do phạm tội mà không phải chịu trừng phạt. Muốn tồn tại lâu dài trong một thế giới như vậy, cũng chỉ có thể ác độc hơn so với người khác!
"Tôi sẽ điều phối một loại thuốc, có thể phát huy tác dụng máu thịt Dương Tuyển giả đến độ lớn nhất, chỉ là quá trình có hơi máu me tàn nhẫn." Lưu Cương Địa nháy mắt đã minh bạch ý tứ của Yến Thừa Cựu. Trực tiếp lấy vật liệu từ trên người Dương Tuyển giả thật sự quá mức tàn nhẫn, tuy rằng hiệu quả sẽ càng tốt hơn, nhưng Lưu Cương Địa đều chỉ dùng thi thể của Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú để làm thuốc.
Tuy rằng Tiểu Hân cố nén không nói, nhưng giết người làm thuốc vẫn là sự tình mấu chốt khiêu chiên giới hạn đạo đức của cô, vì vậy Lưu Cương Địa hầu như chỉ xuống tay với Dương Tuyển thú. Hiện giờ Lưu Cương Địa thấy thời điểm Yến Thừa Cựu nghe hắn nói thế vẫn mặt không biến sắc, trong lòng không khỏi xem trọng người này thêm hai phần. Đồng dạng là người thường, cách hành xử của Yến Thừa Cựu không thể nghi ngờ sẽ khiến cậu sống lâu hơn so với Tiểu Hân, nhưng đồng thời cũng dễ dàng bị người ta lên án. Người có thể đi theo Lâm Ẩm Vô quả nhiên không phải là người bình thường, nhưng so với cậu thì hắn vẫn tương đối thích Tiểu Hân hơn.
"Vậy làm phiền anh." Yến Thừa Cựu nói, "Thù lao anh có thể tự mình quyết định."
"Tôi yêu cầu không nhiều lắm." Vật liệu tự mình đưa tới cửa còn chưa nói, Tiểu Hân bên này cũng rất cần dùng.
"Thừa Cựu, cậu rất hay làm chuyện này sao?" Tuy rằng bản thân Tiểu Hân không thích cách này, nhưng cô cũng biết tên Dương Tuyển giả bị chộp tới đây không phải là loại tốt lành gì. Cô cũng không có lập trường đi chỉ trích Yến Thừa Cựu, chỉ là khó có thể tưởng tượng một thiếu niên sạch sẽ như vậy cũng sẽ làm ra loại sự tình giết người không chớp mắt.
Người bình thường giết người sát nhiều, tổng hội tính cách sẽ phát sinh một chút vặn vẹo, cả khí chất cũng sẽ thiên hướng với "Không phải con người", nhưng trên người Yến Thừa Cựu hoàn toàn không có cảm giác này.
"Không có." Yến Thừa Cựu thành thật lắc đầu nói, "Nhưng cho dù tôi có không quen, cũng phải buộc mình thành thục, tôi không thể chết ở đây được."
Tiểu Hân sửng sốt một lúc lâu, "Cậu muốn sống sao?"
"Tồn tại mới có hy vọng không phải sao?"
"Nhưng, nếu không phải hy vọng mà là tuyệt vọng thì sao?" Tiểu Hân chất vấn hỏi.
Yến Thừa Cựu nhất thời không biết trả lời như thế nào, mà bộ dáng Tiểu Hân nhìn qua cũng không buộc cậu trả lời, giống như cô chỉ vừa thuận miệng hỏi mà thôi.
Đúng rồi.
Cô có thể sống tới bây giờ cũng thành lập dựa trên vô số sinh mệnh. Cực khổ mà cô phải chịu đựng so với những người vô duyên vô cớ chết thảm ngoài kia căn bản không tính là gì, có lẽ trong mắt anh Lưu cũng thế. Cho nên hắn mới có thể bình tĩnh sống chung với mình như vậy.
Nhưng, cô chung quy vẫn có một chút oán hận.
Mà Yến Thừa Cựu- người bình thường duy nhất ở nơi này, kỳ thật cũng hoàn toàn không giống cô.
"Anh Lưu, em đi rửa bát nhé." Tiểu Hân không tiếp tục dây dưa vấn đề này, mà bưng nồi cơm trên bàn lên, lại cầm một bình nước nhỏ đi vào tròn phòng.
"Anh không đi xem cô ấy sao, hình như cô ấy không ổn lắm." Yến Thừa Cựu nhìn về phía Lưu Cương Địa nói.
"Người trong tận thế đều như vậy, người thường còn hơn thế. Một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến bọn họ kinh hoàng thất thố, cho dù chỉ tùy tiện vứt một bịch rác, bọn họ đều có thể nghĩ tới khả năng mình sẽ vì thế mà chết." Ngữ khí của Lưu Cương Địa thập phần bình tĩnh, nhưng nội dung lời nói lại khiến người khác không rét mà run, "Trước kia Tiểu Hân ở căn cứ vẫn luôn độc lai độc vãng, bệnh đa nghi rất nặng, em ấy không thể tiếp xúc với đàn ông, vòng sinh hoạt hầu như chỉ có một vài người. Sau khi đi theo tôi trốn tới đây, vì tránh né đuổi giết, hầu như không nói chuyện với ai khác. Tại thời điểm này, bản thân em ấy có thể một mình yên lặng một chút mới là tốt nhất."
Hoàn cảnh tàn khốc không khiến cho người ta tuyệt vọng, tuyệt vọng chính là biết rõ con đường phía trước của mình không hề có hy vọng, lại còn giả vờ như có hy vọng đi tiếp.
Có lẽ chờ đến một ngày mặt trời đen hoàn toàn bao trùm đại địa, không đợi Dương Tuyển giả động thủ, hẳn người thường đã tự mình kết thúc trước.
Tiểu Hân đi vào trong phòng, trước đổ một chút nước vào nồi, rồi dùng khăn lông chà rửa, thái độ nghiêm túc phảng phất như không phải đang rửa nồi, mà là đang lau chùi một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
Tiểu Quỷ đi vào trong phòng, nhìn cô gái trước mặt này thật sự không thích hợp.
"Chị hỏi hắn chưa?" Tiểu Quỷ hỏi.
Tiểu Hân không trả lời, không coi ai ra gì tự mình rửa bát.
"Chị gái, chị thật sự không ngại sao?" Tiểu Quỷ nỗ lực giả vờ thành khẩn, "Hắn chính là đầu sỏ gây tội hại chị trở nên thảm hại như ngày hôm nay đó! Nếu chị không đi theo hắn, chị cũng không cần chạy trốn khắp nơi. Hắn vẫn luôn lừa chị đó chị à!"
"Đây là chuyện của tôi với anh ấy." Tiểu Hân nhíu mày nói, "Không liên quan tới em, em đi đi, còn không đi nữa thì tôi sẽ gọi anh Lưu tới đây."
"Sao lại không liên quan được?" Tiểu Quỷ khẽ cười, "Chị gái, nhìn này, ta cho chị xem một thứ."
Tiểu Hân ngẩng đầu, chỉ thấy những tia sáng màu hồng.
"Sao Tiểu Hân còn chưa ra nữa?" Lưu Cương Địa nghi hoặc hỏi một tiếng. Giờ phút này Yến Thừa Cựu lại bị Lâm Ẩm Vô lôi kéo giải thích sự ảo diệu của Thái Cực quyền khó có thể thoát thân, Lưu Cương Địa cũng chỉ có thể buông thi thể của Lưu Kim ra, quay đầu đi tìm Tiểu Hân.
Không biết vì sao mà trong lòng hắn luôn có một chút bất an, nhưng bọn Ngàn Dặm sớm hay muộn cũng đã bị vây trong tường đất rồi, chúng căn bản không có biện pháp trốn thoát, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô cũng không có động cơ thích hợp, nhưng nguy cơ trong lòng lại như hình với bóng, nửa điểm cũng không bớt.
Hiện tại Tiểu Hân chậm chạp không ra, nhưng hơi thở của cô vẫn tồn tại như cũ, Lưu Cương Địa cảm thấy không thích hợp, vẫn quyết định tự mình đi xem một lần.
Lưu Cương Địa vừa đi, sắc mặt của Yến Thừa Cựu lập tức biến đổi.
"Làm sao vậy?" Lâm Ẩm Vô thuận miệng hỏi.
"Trong nhà nhiều thêm một tiếng tim đập." Yến Thừa Cựu khẽ nhíu mày nói, "Lúc trước cũng có vài tiếng đứt quãng, nhưng sau khi chị Tiểu Hân đi ra không có gì khác thường, tôi nghĩ có phải mình nghe lầm hay không." Rốt cuộc hai kẻ am hiểu dị động nhất là Lâm Ẩm Vô và Lưu Cương Địa không có biểu hiện phát hiện ra điều gì khác lạ, cậu không có bằng chứng, ngược lại dễ rút dây động rừng.
Nhưng lúc này đây tiếng tim đập kia càng ổn định hơn bao giờ hết, nhịp tim cũng ngày càng nhanh.
"Tôi cũng không phát hiện hơi thở của ai." Lâm Ẩm Vô đứng tại chỗ suy tư trong chốc lát, lập tức quyết định nói, "Chúng ta vẫn nên đi xem đi, nếu cậu nghe thấy được, hẳn sẽ không có vấn đề gì."
Yến Thừa Cựu gật gật đầu, hai người cũng lập tức đi tới.
"Tiểu Hân, em đâu rồi?"
Trong phòng không truyền đến tiếng trả lời của Tiểu Hân, trong lòng Lưu Cương Địa quýnh lên, lập tức đẩy cửa ra, phát hiện Tiểu Hân đã ngã xuống sàn hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Hân, Tiểu Hân!" Lưu Cương Địa vội vàng tiến lên ôm lấy Tiểu Hân, muốn xác định rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.
Mạch đập bình thường.
Tiếng tim đập cũng bình thường.
Tiếng hít thở……
Không bình thường!
Lưu Cương Địa như ý thức được gì đó, nhưng hắn chỉ chậm trong một cái chớp mắt, chỉ thấy một đạo sắc lạnh hiện lên, bụng lập tức truyền đến cơn đau.
Dao găm bình thường không có bao nhiêu tác dụng với Dương Tuyển giả, nhưng nếu là dao găm dung nhập tro cốt Dương Tuyển giả, lại có thể dễ dàng xuyên qua tầng phòng ngự của họ.
Tiểu Hân mở to mắt, trong mắt tràn đầy phẫn hận.
"Anh là Lưu Cương Địa."
Năm chữ đơn giản, đã đem may mắn còn sót lại trong lòng Lưu Cương Địa hoàn toàn dập tắt.
Không cần đáp án, sắc mặt trắng bệch của Lưu Cương Địa đã chứng minh hết thảy.
Tiểu Hân ra sức muốn trốn thoát khỏi vòng tay của Lưu Cương Địa, Lưu Cương Địa lại ôm chặt lấy cô, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiểu Hân.
"Là mày?"
Lưu Cương Địa đương nhiên biết đứa trẻ này là