Nguyên thân của căn cứ quốc gia là một công trình kiến trúc khổng lồ dưới mặt đất. Sau tận thế, vô số người đem ánh mắt đặt ngay nơi này, không có gì an toàn hơn so với căn cứ dưới mặt đất, càng không nói kiến trúc nơi này hầu như đã hoàn chỉnh, chỉ cần chiếm cứ thành công, những người khác cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Chẳng qua tốc độ có nhanh cách mấy, có thể so được với tốc độ của quốc gia sao?
Hiện giờ trên thế giới chỉ có một vài đại căn cứ cấp bậc quốc gia, những quốc gia không đủ thực lực chỉ có thể liên hợp với các căn cứ khác, nhưng ngay cả như vậy, sinh tồn vẫn rất gian nan. Như căn cứ Hoa quốc của Lâm Ẩm Vô là một nơi mạnh mẽ điều tiết năng lực khống chế, nhanh chóng chỉnh hợp tài nguyên căn cứ, chiếm cứ không gian dưới mặt đất, miễn cưỡng duy trì nền văn minh khoa học kỹ thuật.
Cổng vào căn cứ nằm trên mặt đất, ở phụ cận cổng còn rất nhiều kiến trúc cùng loại với nhà an toàn, bên trong có không ít người. Có một ít là người đến từ đất nước khác, có một chút là cư dân của những căn cứ lớn bé, đủ loại màu da, đủ loại ngôn ngữ, hầu như đều hội tụ tại nơi này. Đứng trước tai nạn uy hiếp đến sinh mệnh của toàn bộ nhân loại, giữa những con người xa lạ này xuất hiện sự đoàn kết chưa từng có.
Hoàn cảnh cư trú dưới lòng đất rốt cuộc hữu hạn, công trình khai phá cũng không có khả năng tùy tiện khuếch trương. Bởi vì đủ loại duyên cớ, những người này chỉ có thể tạm thời sinh sống trên mặt đất, thế nhưng điều này không đại biểu cho việc quốc gia sẽ mặc kệ bọn họ, mỗi ngày vẫn có quân nhân mặc đồ phòng hộ đặc thù cầm giáo giữ gìn an toàn cho cư dân trên mặt đất.
Trời hôm nay còn chưa sáng, đã liên tiếp có vài chiếc xe tải lớn đi tới phụ cận căn cứ.
Có một đôi anh em song sinh xanh xao vàng vọt từ trên xe đi xuống, người què một chân, người mù một mắt, hai người đỡ nhau đi từ trên xe xuống, bộ dáng cẩn thận khiến người ta cảm thấy đau lòng. Nếu cảnh tượng này xảy ra trước tận thế, khẳng định sẽ bị những người có tâm chụp lại lan truyền trên mạng, đưa tới cảm thán của vô số cư dân mạng. Nhưng hiện tại tận thế xảy ra, người bên cạnh cũng chỉ liếc nhìn họ một cái.
Còn rất nhiều người đáng thương hơn so với bọn họ, có thể tồn tại đến bây giờ đã là may mắn mà nhiều người không dám tưởng tượng.
"Anh, chúng ta đến căn cứ quốc gia rồi." Trên mặt thanh niên chân thọt nổi lên từng đợt vui sướng, "Tới đây rồi, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều. Em, em sẽ nỗ lực làm việc."
"Mộc An Nhân, Mộc An Nhật, chúng tôi phải đi đây." Tài xế xe tải phất tay với hai anh em đáng thương, "Hy vọng sau này có cơ hội gặp lại."
"Cảm ơn anh tài xế." Mộc An Nhật chân thọt gật đầu cười cười nói.
Tài xế hơi gật đầu, đem một chút thương hại trong lòng thu trở về.
Hắn chở một xe này đều là người chạy ra từ căn cứ bị công phá, trong đó đôi anh em song sinh Mộc An Nhân, Mộc An Nhật diện mạo tương đồng tự nhiên đã chịu không ít đau khổ. Đồng dạng là xanh xao vàng vọt, nhưng đôi anh em này nhìn qua vẫn thập phần xuất sắc, học thức giáo dưỡng đều rất tốt, chỉ là không biết tại sao lại lưu lạc đến tình trạng này? Càng đáng tiếc hơn là, chờ đến bọn họ lúc xuống xe nghỉ ngơi ăn cơm, người đồng hành cùng chung một xe tải mới phát hiện bọn họ người què một chân, người mù một mắt, mà anh em bọn họ tâm tâm niệm niệm, chẳng qua chỉ muốn tới căn cứ quốc gia để chữa tàn tật.
Đáng tiếc……
Tài xế xe tải hơi hơi lắc đầu. Hiện tại người của viện khoa học hầu hết đều đem ánh mắt đặt trên mặt trời đen, trình độ chữa bệnh không tiến mà lui. Hơn nữa cho dù thật sự chữa khỏi, lấy thân vô vật thừa hiện tại của bọn họ, chỉ sợ nhất thời cũng trả không nổi phí chữa bệnh.
Cặp anh em song sinh này đi theo những người khác trên xe tải ngoan ngoãn xếp hàng trước cổng. Người rời đi hay tiến vào căn cứ đều yêu cầu thực hiện kiểm tra trước cổng, miễn cho trên người bọn họ có chứa một ít vật phẩm nguy hiểm uy hiếp đến an toàn của người khác.
Trong tận thế không thiếu nhất chính là người đòi sống đòi chết, càng không thiếu những người đòi chết còn muốn lôi kéo người ta chôn chung với mình. Theo thời gian mặt trời đen xuất hiện ngày càng dài, cảm xúc tuyệt vọng cũng đang lây lan ngày càng nhanh, liên tiếp xảy ra rất nhiều sự kiện tự sát ác tính, làm cho người xung quanh cực kỳ bất an. Ngay cả lực độ kiểm tra cũng lớn hơn rất nhiều, hầu như mỗi ngày đều phải tiếp nhận ba bốn lần kiểm tra, nhưng tất cả mọi người đều ngoan ngoãn phối hợp.
"Được, đưa giấy chứng minh thân phận cho tôi." Mấy quân nhân theo thói quen tính vươn tay che trước mặt cặp anh em song sinh.
"Chúng tôi chỉ còn một tờ thôi." Trên mặt Mộc An Nhân bị mù hiện lên một tia bất an, lấy ra một tờ chứng minh sạch sẽ từ trong lòng, "Anh quân nhân, lúc em tôi đang chạy trốn đã vô tình làm mất giấy chứng minh, ngài xem chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
"Không có giấy thì đi báo thân phận, làm một tờ." Quân nhân kiểm tra chứng minh của Mộc An Nhân một chút, phát hiện ảnh chụp trên chứng minh rất đẹp, nhìn ra được là một thiếu niên rộng rãi đẹp đẽ như ánh mặt trời, khó có thể tin được đây là ảnh của người trước mặt trong một thời gian ngắn. Nhìn lại địa chỉ được ghi trên chứng minh một lát, trong lòng có chút so đo, "Hai người là sinh viên đại học G?" Địa chỉ trên chứng minh là đại học G, chắc hẳn bọn họ làm chứng minh trong lúc học đại học.
"Đúng vậy." Mộc An Nhân vừa nghe thấy đại học G đã sáng rực mắt, vội vàng gật đầu nói, "Đúng vậy, tôi và em trai đều là sinh viên đại học G, người học luật, người học tài chính."
"Đều là nhân tài, có hơi đáng tiếc." Quân nhiên cười cười, "Trước kia tôi từng dạy một khóa quân sự ở trường hai người."
"Nguyên lai là huấn luyện viên?"
"Chứng minh của hai người hiện tại đều không thể dùng, vào rồi nhớ làm lại một lần nữa."
"Vâng, vâng, đa tạ." Hai anh em vội vàng đáp.
Quân nhân để bọn họ rời đi, trong lòng nhịn không được có chút đáng tiếc vì bọn họ. Pháp luật và tài chính trước tận thế đều là hai ngành nghề không tồi, nhưng sau tận thế, lại trở thành ngành nghề vô dụng nhất. Ở trong căn cứ, sinh viên ngành kiến trúc và ngành vật lý học mới nổi tiếng nhất.
"Rốt cuộc tới rồi." Mộc An Nhân, cũng chính là Lâm Ẩm Vô nhịn không được cảm thán một câu.
Trước kia hắn từng đến căn cứ một lần, cảm thấy không hợp liền rời đi, không ngờ mới chớp mắt một cái đã phát triển như vậy, gần như đã thành một trấn nhỏ!
"Đúng vậy đó anh." Mộc An Nhật, cũng chính là Yến Thừa Cựu đẩy Lâm Ẩm Vô ý bảo hắn thu liễm một chút, rốt cuộc bọn họ cũng thành công trà trộn vào căn cứ quốc gia, hành động kế tiếp không thể xằng bậy được.
Hai người bọn họ lựa chọn giả dạng thành một đôi anh em song sinh, cũng đã trải qua suy tính cặn kẽ.
Đã là anh em song sinh, hai người bọn họ có thể có gương mặt giống nhau, có thể mượn thân phận đối phương để làm chút việc, người khác nhất định không thể phân biệt, hơn nữa dính bên nhau cũng không làm người ta cảm thấy không đúng. Đến nỗi phụ gia thân thể tàn tật, cũng là vì giảm mạnh sự cảnh giác của người khác đối với họ, đồng dạng chỉ có thể bất đắc dĩ mà làm.
Giả dạng thành một đôi anh em song sinh, chiều cao của Yến Thừa Cựu hơi không đủ, cho dù lót thêm một miếng độn giày cũng còn kém rất nhiều, nếu biến thành người què, liền có thể bù đắp hoàn cảnh này. Đồng dạng, biện pháp phân biệt Dương Tuyển giả chỉ có đôi mắt, đôi mắt của Lâm Ẩm Vô đã được Trương lão ngụy trang, nhưng nếu mù một con mắt, càng có thể tăng thêm tác dụng che dấu. Cho dù chỉ có một chút lễ phép, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào đôi mắt mù của người ta không bỏ.
"Chúng ta đi làm chứng minh trước thôi em trai." Cũng không biết Lâm Ẩm Vô có cố ý hay không, đôi mắt lướt qua hai đùi Yến Thừa Cựu một cái, "Em đi nhớ nhìn đường cho kĩ đó, phải cẩn thận chân mình."
—— nhất định là hắn cười nhạo chiều cao của tôi!
Trong đầu Yến Thừa Cựu nảy lên một suy nghĩ như vậy, hận không thể đem chân Lâm Ẩm Vô cắt bớt một khúc.
Thời điểm người phụ nữ kia thiết kế quần áo cho bọn họ, liền cho bọn họ hai bộ đồ y đúc nhau. Nhưng đồ mặc trên người Yến Thừa Cựu, lại có vẻ hơi rộng, ống quần còn phải kéo lên một chút, nhưng Lâm Ẩm Vô lại mặc vừa.
Thấy dáng vẻ này của Yến Thừa Cựu, Lâm Ẩm Vô liền không chút khách khí cười nhạo.
Mắt thấy hai người này muốn đánh nhau, lúc này bác sĩ mới đem điều kiện phụ "Tàn tật" nói ra, hấp dẫn sự chú ý của hai người. Bác sĩ nhìn Lâm Ẩm Vô không có chút xíu suy nghĩ