Tìm bộ đội đặc chủng trong căn cứ quốc gia thật ra rất dễ dàng, chỉ cần tạo ra một chút hỗn loạn là được.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên, làm không ít người bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Tức khắc, vô số tiếng mắng vang lên.
"Còn để cho người ta ngủ không?"
"Lại làm sao vậy, đêm hôm!"
"Dương Tuyển thú, có Dương Tuyển thú!" Lại có người hét thảm một tiếng.
Nghe thấy ba chữ Dương Tuyển thú, mọi người nhanh chóng ra khỏi lều trại. Bọn họ từ những căn cứ khác chạy đến nơi này, ít nhiều gì cũng từng gặp qua vài con Dương Tuyển thú. Giờ phút này có người kêu Dương Tuyển thú xuất hiện, sao họ còn ngồi trong lều cho được?
Từ xa nhìn lại, họ có thể thấy một con ngỗng tuyết khổng lồ, cổ nhỏ dài, cái miệng rộng mở ra, lộ ra hàm răng khiến người ta sợ hãi.
Chân nó cực kỳ dài, đứng thẳng lên cao gần bằng tòa lầu ba tầng. Một con quái vật khổng lồ như vậy bỗng nhiên xuất hiện trên mặt đất, thật sự khiến người ta sợ hãi.
"Oát oát!"
Ngỗng trắng đột nhiên hô một tiếng, cái miệng khổng lồ chọc xuống đất.
Rầm.
Người xung quanh nhanh chóng chạy đi, chỉ thấy nơi bị ngỗng trắng chọc xuống để lại một cái hố to. Rõ ràng là đá cẩm thạch, thế nhưng trong miệng ngỗng tuyết không khác gì một miếng đậu hũ mềm, nháy mắt đã mổ ra một hang động lớn.
Này này này, nếu bản thân bị nó mổ trúng, phải đau tới nhường nào!
Mọi người nhìn ngỗng trắng một cái, không còn tâm tư muốn đối phó với nó, một bên kêu cứu một bên tán loạn chạy đi, tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn ra suy dinh dưỡng ở chỗ nào.
"Từ từ, em trai tôi còn chưa chạy ra." Mộc An Nhân nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Tôi phải đi tìm em ấy." Mộc An Nhân lẩm bẩm một câu, quay đầu liền rời khỏi đám người chạy trở về. Người xung quanh thương hại nhìn hắn, em trai hắn què một chân, sao còn có thể chạy được? Mà bản thân hắn lại mù một mắt, trời đêm căn bản không thể nhìn rõ, quay lại cũng chỉ để chịu chết mà thôi.
Nhưng hiện tại mọi người còn đang vội vàng chạy trốn, ai còn lo lắng đi ngăn cản hắn? Lại nói, mọi người đều biết đôi anh em này tình cảm tốt đến mức luôn sống nương tựa lẫn nhau, cho dù thật sự muốn ngăn hắn lại, Mộc An Nhân cũng chưa chắc sẽ nghe theo. Đại nạn trước mắt, vẫn nên bảo toàn tính mạng của mình trước đi!
"Em ơi, em có nghe thì đáp một tiếng nhé." Mộc An Nhân vừa chạy, vừa tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc giọng nói của hắn bị bao phủ trong sự ồn ào của đám người xung quanh, căn bản không hề có tiếng ai đáp lại.
"Mộc An Nhân, tôi thấy có người giống em cậu ở đằng kia." Bỗng nhiên có người nhảy ra chỉ cho Mộc An Nhân một phương hướng, đúng là nơi ngỗng trắng đang đi tới.
"Cảm ơn, cảm ơn anh." Mộc An Nhân cũng không thấy gương mặt đối phương thế nào, liên tục tỏ vẻ cảm tạ, sau đó liền lần theo phương hướng người đó chỉ chạy qua.
"Tôi cũng từ bên kia chạy tới, sao lại không thấy em trai hắn?" Có người cảm thấy không đúng, nhịn không được hỏi.
"Đúng không? Tôi cũng chỉ thấy người kia rất giống em trai hắn thôi." Người đó lộ ra một nụ cười tươi rói, "Tối quá tôi không nhìn rõ được."
"Ha ha."
Có mấy quần chúng nhận ra người này là ai cười lạnh một tiếng. Nghe nói trước kia đoàn đội kiến trúc chiêu sinh thi viết, người này cũng đi, xếp thứ ba, ở sau đôi anh em kia. Hiện tại đột nhiên nổi lòng tốt chỉ đường cho người ta, nói không có gì có quỷ tin!
"Dù sao tôi chính là thấy." Người đó ngạnh cổ nói một câu, sau đó lặng lẽ trốn vào trong đám người.
Càng tới gần ngỗng trắng, người càng thưa thớt, thứ Mộc An Nhân có thể thấy cũng ngày càng nhiều, thanh âm kêu gọi cũng không bị ai chặn lại.
"Em ơi, em ơi!"
Mộc An Nhân chuyển động yết hầu, giọng nói tại đất trời trống trải có vẻ vang dội, ngỗng trắng cũng dừng bước, lảo đảo lắc lư ngó đầu qua nhìn, dường như đang tò mò người nào dám can đảm la hét trước mặt nó?
"Oát."
Ngỗng trắng nhìn Mộc An Nhân hô to một tiếng, thanh âm như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Mộc An Nhân lui về phía sau hai bước, ngỗng trắng liền duỗi đầu về phía trước một chút, lần thứ hai hô to.
Không xong.
Trên mặt Mộc An Nhân hiện ra sự nôn nóng, đúng lúc này, trong góc truyền ra một giọng nói gọi tên Mộc An Nhân khiến hắn quên mất nguy cơ trước mắt.
"Anh ơi, em ở đây."
Là em hắn!
Mộc An Nhân nhìn theo hướng phát ra giọng nói, phát hiện em trai hắn đang dựa lưng vào lều trại ngồi dưới đất, cẳng chân loang lổ máu. Chỉ sợ vì thế, em hắn mới chỉ có thể trốn ở nơi đó không có động tĩnh.
"Em, em chờ anh, anh sẽ lập tức đến đó." Mộc An Nhân nhỏ giọng nói một câu, dịch một bước nho nhỏ về hướng Mộc An Nhật.
"Anh, cẩn thận!" Mộc An Nhật thấy ngỗng trắng sau lưng anh trai đột nhiên hành động, nhịn không được hô to một tiếng.
Mộc An Nhân quay đầu lại theo bản năng, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt là là cái miệng đỏ tươi khổng lồ.
"Tránh ra!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đang lúc Mộc An Nhân chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cái chết là lúc, bốn phương tám hướng xuất hiện mười mấy người toàn thân che đậy kín mít lao ra. Bọn họ một tay cầm súng, một tay cầm dao, thập phần ăn ý chiếm cứ những địa phương xung quanh ngỗng trắng.
"Anh, mau tới đây." Mộc An Nhật ở bên kia thúc giục một tiếng, Mộc An Nhân vội vàng chạy qua hướng em trai.
"Oát oát oát ——"
Động tác của ngỗng trắng cực kỳ nhanh nhẹn, nhìn mười mấy người đằng đằng sát khí cũng không thoái nhượng, ngữ điệu ngược lại còn trở nên nhẹ nhàng. Xem ra trong mắt nó, mười mấy con sâu này không đáng kể chút nào. Nó chỉ muốn tìm được hai con người láo toét đêm hôm đem nó từ trong ổ ném tới nơi đây!
"Đội trưởng, phỏng chừng con ngỗng này đã thức tỉnh rất lâu rồi." Mấy đội viên nỗ lực vung dao găm lên, cắm vào thân thể ngỗng trắng, kết quả tay ngược lại còn bị bật rất đau.
"Đổi giáo!"
"Vâng."
Đôi anh em Mộc An Nhân Mộc An Nhật, cũng chính là Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu liếc mắt một cái, không lộ dấu vết kéo khoảng cách ra xa một ít.
Nếu không phải biết những bộ đội đặc chủng này đang núp ở phía sau, bọn họ mới không làm ra bộ dáng khiến người ta ghê tởm như vậy. Cũng may diễn sâu cũng có hiệu quả, bạn xem, không phải bọn họ ra tới rồi sao?
Bộ đội đặc chủng vốn thân thủ bất phàm, giày dưới chân dường như cũng là sản phẩm của khoa học kĩ thuật, nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể nhảy lên người ngỗng trắng, còn có bao cổ tay trên tay, cũng đề cao lực lượng nắm đấm. Toàn thân gắn đầy máy móc lung tung rối loạn, còn không biết giá trị chế tạo mất bao nhiêu đâu!
Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Con ngỗng này là do Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu cố ý đuổi đến, thực lực của nó còn muốn trên cơ mười mấy Dương Tuyển giả bình thường. Nhưng ngay cả như vậy, những bộ đội đặc chủng này vẫn ăn ý phối hợp, ngỗng trắng thế nhưng chỉ chống đỡ được không đến nửa tiếng, đã hoàn toàn ngã xuống.
Loại sức mạnh này, trách không được Dương Tuyển giả Dương Minh kiêu ngạo như vậy, cũng không dám đến căn cứ quốc gia làm càn!
"Được, kết thúc công việc đi, mọi người vất vả rồi." Đội trưởng nhẹ nhàng thở ra, sau khi xác định ngỗng trắng đã chết, mới nói với những đội viên khác. Cả đội bọn họ ra tới đây, chỉ có một người không cẩn thận bị cánh ngỗng trắng cọ qua bị thương, mặt khác vẫn còn có thể xem nhẹ.
"Đội trưởng, bên kia còn có hai bệnh nhân, ngài xem làm sao bây giờ?" Một đội viên chỉ vào hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô ngồi một bên nói.
"Các vị đại ca, tôi và em trai đều là người của đoàn đội kiến trúc, vốn dĩ đang yên giấc trong lều trại. Các vị đại ca hẳn là người của quốc gia, có thể phiền toái một lát, đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?" Lâm Ẩm Vô thập phần chân thành đưa ra lời thỉnh cầu.
"Họ không có vấn đề gì." Một người trong đó lên tiếng, "Trước đây tôi đã ngẫu nhiên gặp qua họ một lần."
"Vậy giúp bọn họ chữa trị đi." Đội trưởng rốt cuộc gật gật đầu, "Tuy nhiên phải thực hiện giao dịch một chút, hai người không được nói với người khác về chuyện của chúng tôi, cũng không được nói chuyện của con Dương Tuyển thú này, được không?"
Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu đều không hẹn mà cùng gật đầu, "Các vị yên tâm, miệng anh em chúng tôi rất kín, tuyệt không nói bậy khắp nơi."
"Được." Đội trưởng cấp cho đội viên bên cạnh một ánh mắt, đội viên đó đi đến trước mặt Yến Thừa Cựu, lôi cái chân bị thương của cậu ra, Yến Thừa Cựu bị đau hô một tiếng nho nhỏ. Chỉ thấy đội viên kia móc ra một cỗ máy lớn bằng bàn tay từ bên hông, cỗ máy phát ra ánh sáng chiếu lên đùi Yến Thừa Cựu một lát, rất nhanh đã tắt.
Yến Thừa Cựu sờ sờ chân, kinh ngạc nhìn đội viên kia, lắp bắp nói, "Vết thương... miệng vết thương khôi phục rồi?"
"Chỉ là vết thương nhỏ, tổn thương ngoài da chúng tôi có thể trị, nhưng thương gân động cốt thì không có khả năng. Được rồi, hai người nhanh rời khỏi nơi này đi, chúng tôi muốn thu thập tàn cục."
"Được, được." Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô liên tục cảm ơn những người kia, sau đó mới vội vàng rời đi.
Trong đó có một đội viên nhìn bóng lưng hai người này hồi lâu, cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
"Lý Hổ, chú nhìn gì vậy?" Đội trưởng hướng về phía hắn hô một tiếng.
"Không có việc gì." Lý Hổ lắc đầu nói, "Đội trưởng, chúng ta nhanh nhanh thu dọn đi. Con Dương Tuyển thú này lớn như vậy, mấy gia hỏa ở viện Khoa Học ắt hẳn sẽ rất cao hứng."
"Vậy chú còn không qua hỗ trợ?"
"Vâng!"
Hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu vừa đi vừa cổ vũ lẫn nhau, chờ đến lúc xác định xung quanh không còn một bóng người, mới dỡ lớp ngụy trang xuống.
"Cái mấy vừa rồi bọn họ dùng để trị vết thương, rất kỳ quái." Yến Thừa Cựu tò mò nói. Loại máy này ở thời đại của cậu không mấy kỳ quái, khi còn nhỏ cũng không biết đã hủy mất bao nhiêu cái, nhưng hiện tại xuất hiện máy trị liệu ở thời đại này, cảm giác không phù hợp lắm.
"Chắc là năng lượng Dương Tuyển giả." Lâm Ẩm Vô khẳng định nói, "Bọn họ đại khái đã nghiên cứu ra phương pháp chứa đựng năng lượng Dương Tuyển giả, chỉ là biên độ hữu hạn."
"Vừa rồi tôi đã phủ hương mạt bác sĩ cho lên người bọn họ, cho dù ngày mai bọn họ có che giấu chúng ta cũng có thể tìm được." Yến Thừa Cựu không hề rối rắm vấn đề này, viện Khoa Học bên kia rốt cuộc đã nghiên cứu ra thứ gì cũng không quan trọng, bọn họ chỉ muốn nghĩ cách làm thế nào để giết Môn Vương.
"Chỉ tiếc con ngỗng kia." Lâm Ẩm Vô không khỏi liếm liếm môi nói, "Lâu lắm rồi tôi không ăn thịt ngỗng."
Yến Thừa Cựu:.... khi nào cậu mới bắt sóng chung với Lâm Ẩm Vô được?
——————————————————
Trương Long cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Loại trực giác này rất kỳ quái. Rõ ràng tri thức chuyên nghiệp nói cho hắn biết sau lưng không có ai, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Bản thân không phát hiện được đối phương, chẳng qua là vì kỹ thuật theo dõi của đối phương xa hơn hắn mấy con phố mà thôi.
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận đối phương có năng lực hơn mình, nhưng sự thật chính là thế.
Trương Long thuộc nhóm người có thân phận thần bí nhất của căn cứ quốc gia, bề ngoài hắn chỉ là một người bình thường có cuộc sống gian nan trên mặt đất, sau lưng lại tự nguyện đi theo viện Khoa Học tiếp