Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Đường Diệc Bộ nhìn về phía cái gáy của người nằm bên cạnh.
Cộng tác của hắn đang quay lưng về phía hắn, ngủ không say lắm.
Khác với trước đây, lần này đối phương lại chen ra mép giường, có vẻ muốn cách xa mình,một chút.
Vì để chứng thực suy đoán này, Đường Diệc Bộ bọc kín chăn rồi nhích ra giữa giường.
Nếu là trước kia, Nguyễn tiên sinh ngủ say sẽ vô ý thức xích gần, co cả người lại muốn lấy được nhiều nhiệt độ cơ thể hơn.
Nhưng lần này Nguyễn tiên sinh lại không nhúc nhích - hắn vẫn yên tĩnh nằm sát mép giường, áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo để lộ phần gáy trắng nõn.
Tư duy quán tính của con người ảnh hưởng thật lớn.
Đường Diệc Bộ có chút tủi thân, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không thể hiểu được thái độ vi diệu của đối phương.
Hắn lặng lẽ vươn tay, đầu ngón tay dừng lại cách gáy đối phương 2cm, lại từ từ thu về.
Ngày đầu tiên ở thuyền Cực Lạc của hai người như gà bay chó chạy, chắc chắn Nguyễn tiên sinh đã mệt lắm rồi.
Nếu như tùy tiện làm đối phương tỉnh lại, nói không chừng sẽ khiến tình hình đã có chút vi diệu trở nên hỏng bét.
Ngay lúc hắn muốn tìm hiểu cảm xúc thần bí của cộng tác, mục tiêu của hắn đã trở mình, ánh mắt lạnh như băng bắn tới.
Nguyễn Nhàn ngủ không ngon.
Điều này khiến anh càng thêm không vui.
Trải qua thời gian dài, anh đã sớm quen với việc ngủ một mình.
Nhưng chỉ qua mấy tuần ngắn ngủi, có một người khác làm bạn hay không cũng đã bắt đầu ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của anh.
Quá mức nguy hiểm.
Có lẽ là Đường Diệc Bộ không phải người, có lẽ là quan hệ giữa bọn họ quá sâu.
Ai nói "tuyệt đối không có khả năng tin tưởng lẫn nhau" không phải là một sự tin tưởng chứ? An tâm âm u cũng là an tâm, không thể phủ nhận, ở chung với Đường Diệc Bộ khiến anh vô cùng thoải mái.
Nguyễn Nhàn thấy hơi nhớ mấy dự án đã bị từ bỏ của mình.
Trong nháy mắt đó, sự thoải mái dễ chịu đó khiến anh nhớ tới căn phòng máy ấm áp cất giấu bánh kẹo kia.
Lúc ấy anh có thể ngăn chặn toàn bộ những người khác ở bên ngoài, giống như bây giờ vậy.
Nửa mặt của robot hình người dán vào gối đầu mềm mại, bàn tay còn cứng ngắc trên không trung, vẻ mặt xấu hổ khi bị bắt quả tang.
Bị Nguyễn Nhàn trừng mắt mấy giây, Đường Diệc Bộ mới rút tay về, kéo chặt chăn lên, đôi mắt vàng kim chớp chớp.
Mấy tiếng trước, đối mặt với vấn đề "muốn phá hủy bên nào" của Đường Diệc Bộ, Nguyễn Nhàn đã cho ra một đáp án khá mơ hồ.
"Xem tình hình đã." Lúc ấy anh đáp như vậy.
Anh đã cân nhắc không ít phương án, nhưng mỗi cái đều cần căn cứ vào kết quả nghiên cứu cỏ sáng tắt để điều chỉnh.
Xem ra Đường Diệc Bộ không hài lòng với đáp án này lắm, Nguyễn Nhàn nghĩ thầm.
"Có vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp hỏi." Anh mở miệng nói, "Nhưng cá nhân tôi đề nghị cậu để dành vấn đề đến ngày mai, ngày mai chúng ta có cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm."
Đường Diệc Bộ có vẻ càng hoang mang hơn.
"Được." Robot hình người kia không chắc chắn lắm: "Nhưng mà chúng ta gặp phải Đoàn Ly Ly lúc nào cũng theo dõi, nhỡ may cô ta nghĩ cách tiết lộ chuyện của anh với Phùng Giang, anh lại về thuyền Tẩu Thạch..."
Nguyễn Nhàn trở mình, tiếp tục đưa lưng về phía Đường Diệc Bộ: "Ừm, nhưng tôi nghĩ Phàn Bạch Nhạn sẽ không xử lý không được cả chuyện này đâu."
Có điều vẫn nên chú ý.
Nếu như Phàn Bạch Nhạn thật sự không quản được Đoàn Ly Ly, vậy thì sẽ càng thú vị - chuyện như vậy mà còn có thể xảy ra sơ suất, con rối chân chính của thuyền Cực Lạc là ai cũng chưa biết đâu.
Cùng lúc đó, Phùng Giang nửa nằm trong phòng giam đen sì.
Vừa ăn xong cơm trưa không lâu, hắn ta đang chờ chào hỏi với Phàn Bạch Nhạn, "lễ phép" biểu đạt viêc mình muốn rời đi.
Phùng Giang đã đứng ở trước cửa phòng khách nhẩm đi nhẩm lại cái cớ đã chuẩn bị sẵn, thuận tiện chờ Đoàn Ly Ly tới tiếp ứng, đột nhiên lại bị đánh ngất từ sau lưng.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn ta đã bị ném vào nhà tù, trước mặt là một vùng tăm tối.
"Tôi, tôi không làm cái gì cả!" Hắn ta lắc song sắt cứng rắn, gân cổ lên gào: "Xin cho tôi gặp Phàn Bạch Nhạn! Đoàn Ly Ly cũng được!...Nhất định có hiểu nhầm gì đó!"
"Ồ, còn muốn gặp phó thuyền trưởng cơ đấy, tên nhóc này vẫn còn to gan phết." Người canh gác đạp vào song sắt, "Giờ này chắc phó thuyền trưởng đang "bận" rồi."
Đồng bạn của gã phát ra một tiếng cười hèn mọn từ trong bóng đen.
Phùng Giang nuốt nước bọt, thở hổn hển thành tiếng.
Đoàn Ly Ly nói đúng, nơi này chính là một cái động ma quỷ được tô trát đẹp đẽ.
"Yên tâm, lão Phàn cực kỳ khoan dung độ lượng, sẽ không làm gì cậu cả, không phải cậu vẫn còn thở được đó sao? Chắc chắn là tên nhóc cậu vừa đến đã nhớ thương phó thuyền trưởng, làm chuyện gì đó khiến thuyền trưởng bắt được."
"tôi cùng Ly Ly không có..."
"Chậc chậc, gọi cả Ly Ly rồi, ra tay nhanh ghê.
Dẹp suy nghĩ này đi, nếu phó thuyền trưởng thật sự coi trọng cậu thì đã sớm tới thăm cậu rồi."
Phùng Giang không nói tiếp tiếp, hắn ta lùi lại trong bóng tối, co ro ở một góc phòng giam.
Một bên khác tình trạng của Đoàn Ly Ly cũng không tốt hơn chỗ nào.
Cô ta đang ngồi ở trước bàn, cả người run lẩy bẩy.
Đám vệ sĩ vũ trang đầy đủ đứng ở sau lưng cô ta, họng súng hơi nâng lên, đây không phải là tư thế bảo vệ.
Vô cùng uy hiếp.
"Ly Ly à." Phàn Bạch Nhạn duỗi một cái tay ra đặt lên bả vai Đoàn Ly Ly: "Tôi chỉ thích bé gái ngoan ngoãn thôi.
Cô làm việc rất tốt, còn biết nhìn sắc mặt người khác.
Mấy năm qua phục vụ cũng không tệ, tôi thật sự không muốn thay cô đi đâu."
"Lão Phàn...!Lão Phàn, xin lỗi, là tôi nhất thời hồ đồ..."
"Không không, cô không phải nhất thời hồ đồ, cái này gọi là gì nhỉ...!bản tính thiện lương? Cô biết rõ tôi vẫn luôn nuông chiều cô, nhưng tôi lại nghĩ không thể chiều hư bé gái vô điều kiện được.
Hôm nay tôi sẽ nói một chút đạo lý với cô."
Hốc mắt Đoàn Ly Ly đỏ lên: "Lão Phàn, xin ông, đừng...!tôi sẽ không tiếp tục nói lung tung, là tôi không đúng - a!"
Phàn Bạch Nhạn rụt cái tay đặt tên vai cô ta về, cầm quải trưởng ở một bên lên đập vào cánh tay Đoàn Ly Ly.
Đoàn Ly Ly kêu thảm một tiếng, ngã xuống khỏi ghế, cánh tay bị trang sức trên quải trượng cứa chảy máu.
Cô ta muốn chui xuống gầm bàn, cả người run bần bật.
Đáng tiếc Phàn Bạch Nhạn không có ý thương hương tiếc ngọc gì.
Ông ta đạp vào lưng Đoàn Ly Ly, lại dùng đầu quải trượng cứng rắn nhọn hoắt đâm vào bắp chân cô ta.
Là da tuyết trắng lập tức tím xanh.
"Tôi đồng ý nuôi những người này là phúc phận của bọn họ.
Tôi cho rằng cô là một cô nhóc thông minh, vậy mà ngay cả chuyện đó cũng không hiểu ư?"
Phàn Bạch Nhạn cứ đạp một cú là lại phải dừng lại thở hai cái.
"Nếu không phải tôi tạo ra một nơi thế này, lũ ngu xuẩn kia sẽ phải ngủ trong phế tích suốt ngày, bới rác trong đất để ăn! Con người chính là đồ lười biếng, nhất định phải được trông coi! Ông trời cho chỗ này mọc ra cỏ sáng tắt, đây đều là ý trời."
"Cô cảm thấy tôi lừa bọn bọn? Cảm thấy mệt mỏi như vậy rất đáng thương? Thói đời này chính là như vậy, nếu cô không thích có thể đến thuyền Tẩu Thạch.
Bằng gương mặt này, nói không chừng người ta sẽ đồng ý cho cô một toa tàu để ngủ thì sao."
Búi tóc được chải chuốt gọn gàng đã hoàn toàn rối rung, Đoàn Ly Ly không dám khóc thành tiếng, cũng không dám phản kháng, chỉ không ngừng trốn dưới gầm bàn.
"Đồ không biết tốt xấu."
Năm sáu phút sau, Phàn Bạch Nhạn đánh mệt rồi mới thu quải trượng về.
"Tôi biết cô sẽ không