"Quả nhiên là vậy." Nguyễn Nhàn nhìn số liệu phóng xạ trong tay, đã hoàn toàn xác định được phán đoán của mình.
Hơn mười cây cỏ sáng tắt được nuôi trồng cực nhanh đang lần lượt lấp lóe trên bàn, rất giống những cái đèn neon quỷ dị.
Đường Diệc Bộ đứng cạnh một cây phát triển tốt nhất, chơi trò chơi về tốc độ phản ứng: "ngón tay co lại có đủ nhanh không".
Nghe được Nguyễn Nhàn mở miệng, cuối cùng hắn cũng dừng việc tra tấn cây cỏ sáng tắt kia, dời sự chú ý về phía Nguyễn Nhàn.
"Khoảng cách." Nguyễn Nhàn dùng tay đẩy đám xác chuột được xếp thành hình chữ thập: "Nếu nói về các nhân tố như đất, nhiệt độ, độ ẩm thì lấy tài nguyên của thuyền Cực Lạc, chưa chắc không thể trồng được ra.
Độ dày khác nhau là vì "khoảng cách với Điểm chôn vùi"."
"Phóng xạ." Ánh mắt của Đường Diệc Bộ đảo một vòng quanh mặt Nguyễn Nhàn.
Tâm trạng của cộng tác này còn dao động nhiều hơn hắn nghĩ.
Khi thời gian dần trôi qua, tính cách đặc biệt của con người chẳng những không giảm mà còn xuất hiện đột ngột hơn nhiều.
Sau khi cởi lớp vỏ ngoài lạnh băng ra, Nguyễn tiên sinh rất dễ dàng giận dữ, cũng rất dễ cười, giống như bây giờ vậy - Đối phương đang vuốt ve thi thể con chuột mọc ra cỏ thí nghiệm cứ như đó là đồ quý báu nhất trên thế gian.
"Không sai, phóng xạ." Tâm trạng của Nguyễn Nhàn rất tốt, tốt đến mức không phát hiện ra động tác nhỏ của Đường Diệc Bộ: "Tôi tìm được trong lá của nó tế bào biến thể như diệp lục, bọn chúng đang hấp thu một số phóng xạ có sóng ngắn đặc biệt, giống như thực vật bình thường hấp thu ánh sáng vậy.
Mặc dù ở trong căn phòng này, khoảng cách với Điểm chôn vùi đều sẽ dẫn đến thành phần nồng độ xuất hiện sự khác biệt."
Giống như âm thanh hay nhiệt độ cơ thể của một người.
Sau khi vượt qua vô số chướng ngại, bọn chúng đều sẽ trở nên mờ nhạt theo khoảng cách.
Những thực vật kỳ quái này có được một mặt trời màu đen có thể căn nuốt được vạn vật, nó đang chờ đợi ở phía trước bọn họ.
Thuyền Cực Lạc cách Điểm chôn vùi thực sự quá xa, cỏ sáng tắt sinh trưởng ở đây giống như cây ăn quả không đủ ánh sáng, chắc chắn sẽ không thể sinh ra được trái cây khỏe mạnh.
Mà đa số không gian trí mạng giữa thuyền Cực Lạc và Điểm chôn vùi đều thuộc về thuyền Tẩu Thạch.
Phàn Bạch Nhạn là một người ham sống sợ chết.
Có lẽ là vì đề phòng ngừa bị Dư Nhạc và Điểm chôn vùi tấn công từ hai đầu, ông ta khăng khăng lựa chọn phía Tây cách Điểm chôn vùi rất xa, nhưng cũng bởi vậy mà làm mất đi cơ hội duy nhất để nuôi trồng cỏ sáng tắt.
Nhìn thái độ của thuyền Tẩu Thạch thì có vẻ Dư Nhạc căn bản không có ý định nuôi dưỡng thứ này - ông ta để mặc bọn chúng sinh trưởng, cùng lắm chỉ phái người đi thu hoạch từng đợt một thôi.
Xác chuột dưới tay éo úa đi rất nhanh, cỏ sáng tắt trên người nó đã kết ra những quả màu xanh huỳnh quanh.
Nguyễn Nhàn dời tay đi, quay người về hướng Đường Diệc Bộ.
Anh giống như đang dùng dao giải phẫu xé ra một góc của thế giới, bị đủ loại dụng cụ và đáp án vây quanh.
Cảm giác nắm chặt cuộc đời trong lòng bàn tay lại trở về, cuối cùng anh đã có thể hô hấp thoải mái được lần nữa.
"Phàn Bạch Nhạn đưa mấy người Tưởng Lâm đến phế tích bệnh viện, chắc chắn là muốn dùng làm phân bón chất lượng tốt - nếu như không trùng hợp gặp được chúng ta, tôi nghĩ người của thuyền Cực Lạc sẽ đến chậm hơn chút để thu cả thuyền và quả cây về."
"Tôi muốn nói đến chuyện hẹn hò hơn." Giọng điệu của Đường Diệc Bộ không hề mập mờ như nội dung câu nói: "Hẹn hò ở Điểm chôn vùi."
"Khoa học không phải ma pháp, Điểm chôn vùi sẽ không tự nhiên xuất hiện."
Nguyễn Nhàn nhếch miệng, trên găng tay của anh còn dính máu của chuột thí nghiệm.
Đây là vẻ mặt anh cực kỳ không muốn thể hiện trước người khác, nhưng robot hình người kia chỉ nhìn anh, trong ánh mắt không có sợ hãi hay đề phòng, chỉ có hiếu kỳ.
Cảm giác này thực sự quá tốt, anh lười phủ thêm một tầng mặt nạ buồn bực.
"Phá hủy nơi cung cung đom đóm cũng đủ để gây ra hỗn loạn.
Chúng ta còn hai ngày nữa là phải về thuyền Tẩu Thạch, trước đó chúng ta chỉ có thể dùng máy móc can thiệp vào Điểm chôn vùi - chỉ cần thoáng thay đổi sóng phóng xạ của nó thì sẽ khiến thành phần gây mê trong cỏ sáng tắt giảm mạnh."
"Sau khi điều chỉnh, thuốc xuyên qua vẫn có thể sản xuất bình thường, nhưng đom đóm lại không được." Đường Diệc Bộ nhướng mày, "Can thiệp như vậy không hề nhỏ đâu...!Đồng thời nhất định phải cách Điểm chôn vùi vừa đủ, mới có thể sửa lại máy móc.
Chưa nói đến mức độ phức tạp của các thao tác, anh định chuyển nó qua đó kiểu gì?"
"Cậu xuất phát từ đây, tôi xuất phát từ thuyền Tẩu Thạch.
Buổi trưa ba ngày sau, chúng ta gặp ở Điểm chôn vùi." Nguyễn Nhàn cởi găng tay bị bẩn ra, "Lấy năng lực của cậu không đến mức không thể rời khỏi nơi này - Đừng nhìn tôi như vậy, cậu phải mang được dụng cụ qua đó.
Không có cách nào cả, tình hình không cho phép, tôi cũng không có năng lực mang theo một con quái vật khổng lồ như thế mà vẫn có thể tự do hoạt động."
Nhưng mà Đường Diệc Bộ không trả lời.
Vừa dứt lời, Nguyễn Nhàn đã nhận ra được vấn đề.
Trong kế hoạch của anh, chế tạo xong máy can thiệp, bọn họ cần tách ra hơn một ngày.
Nguyễn Nhàn giơ tay lên sờ bông tai.
Nửa ngày nghiên cứu quá mức thoải mái, Đường Diệc Bộ lại tỏ ra quá ôn hòa vô hại, trong mấy giây đó anh đã quên mất thân phận canh ngục của đối phương.
Đường Diệc Bộ còn đứng ở bên cạnh cỏ sáng tắt không nhúc nhích, mà cây cỏ kia vẫn lóe sáng.
Nguyễn Nhàn đột nhiên hy vọng đối phương nói gì đó, hoặc làm làm gì đó - ít nhất như thế anh còn có thể thăm dò được chút manh mối về tâm trạng của đối phương.
Nhưng Đường Diệc Bộ chỉ nhìn anh chằm chằm.
Chỉ bằng vẻ mặt, anh hoàn toàn đọc không ra đối phương đang tự hỏi cái gì.
"...Tự do hoạt động." Đường Diệc Bộ diễn giải ý của anh.
"Đúng thế." Nguyễn Nhàn nín thở tập trung.
Đường Diệc Bộ đột nhiên xoay người, bắt lấy hai con chuột trong lồng ra.
Một con trong đó ra sức giãy giụa, phát ra tiếng kêu chít chít hoản sợ.
Một con khác đã từng bị tấn công, chân sau và chân trước còn dính máu.
Hắn thuần thục tiêm thứ rút ra từ đom đóm vào, sau đó mạnh mẽ nhét cho bọn chúng không ít trái cây của cỏ sáng tắt.
Nguyễn Nhàn nhíu mày lại, anh không cho rằng Đường Diệc Bộ định dùng như thế quanh co phương thức cảnh cáo mình cái gì.
Thế là anh giữ yên lặng, nhìn kia robot hình người đem hai con chuột chụp tiến chậu thủy tinh.
Cái mũi đỏ nhạt của con chuột khỏe mạnh dần dần chuyển sang màu xanh, đôi mắt đen bóng biến thành màu xanh lá đáng sợ.
Đầu tiên là nó hung dữ chạy loạn khắp nơi, sau đó trực tiếp xuyên qua lớp kính, xông vào lồng chuột gây ra thêm một trận giết chóc đẫm máu.
Con chuột bị thương chỉ là lẳng lặng nằm, bốn chân run rẩy, cuối cùng ngừng thở, mầm cây xanh nhạt chui ra từ miệng mũi.
"Một vấn đề khác cũng đã được giải quyết." Đường Diệc Bộ nói rồi lật đĩa thủy tinh lại: "Đơn giản hơn tôi nghĩ nhiều, thứ này có chút đặc tính của virus - trước khi giết chết ký chủ, nó sẽ cố gắng lợi dụng bọn chúng vì mình."
"Nếu như ký chủ khỏe mạnh, nó sẽ hướng dẫn bọn chúng đi săn đồng loại.
Nếu như thân thể của ký chủ không trọn vẹn, không tiện hành động, nó sẽ nhanh chóng hút khô ký chủ để tránh bị những sinh vật khác tới nhặt của hời." Nguyễn Nhàn sửng sốt hai giây mới chuyển tư duy sang chủ để của Đường Diệc Bộ được.
"Đúng thế.
Biết chuyện gì xảy ra thì sẽ có thể phá giải sự tấn công của bọn chúng." Đường Diệc Bộ tiện tay quơ đao, hất lên.
Con dao đâm xuyên qua lồng chuột bằng nhựa, con chuột đang cắn xé đồng loại bị ghim tại chỗ, sau đó nhanh chóng mọc ra mầm cỏ: "Dù sao cũng nên biết được lúc bọn chúng tấn công đồng loại."
Đường Diệc Bộ lấy con chuột kia ra khỏi lồng, cầm