“Được rồi.
” Minh Ương nói.
Theo bàn tay buông lỏng của cậu, bầu không khí căng thẳng giữa ba người trở nên thả lỏng.
Minh Ương cũng đi vào cổng lớn của Minh gia, tiến vào phòng khách.
Sảnh chính nguy nga nơi nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo với giá trị không nhỏ, một ông già tinh thần quắc thước ngồi ngay ngắn trên ghế salon phục cổ bằng da thật trước rường cột chạm cổ*, thư ký điệu bộ kính cẩn ở bên cạnh đang nói gì đó với ông.
(*雕梁画栋 điêu lương họa đống: 1.
sự hoa lệ của nhà cửa.
2 Rường cột là cái trụ/cột ở trong nhà, được điêu khắc chạm trổ.
)
Minh Thịnh Nhã nâng mắt nhìn người đi vào cửa, liền phất phất tay với thư ký, người đàn ông kia gật đầu một cái cũng liền rời đi trước.
Mới vừa đi vào, Minh Ương liền ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, lông mày cậu nhíu nhẹ một cái mới đi đến bên cạnh sopha, Lục Thần cùng Lục Minh liền đi vào phòng khách từ góc bên kia.
“Anh họ tới rồi à.
” Lục Minh mở miệng trước, biểu tình không thể nói thân thiện, nhưng cũng không lãnh đạm.
Lục Thần đầu tiên là hô câu ‘ông ngoại’ với Minh Thịnh nhã, sau đó mới gọi một tiếng ‘Anh họ’ với Minh Ương một cách không tình nguyện.
Minh Ương liền giống như không nghe thấy, ngồi xuống đối diện MInh Thịnh Nhã, chân dài gác lên hỏi một cách vô cùng không kiên nhẫn: “Gọi tôi tới có chuyện gì.
”
Lục Thần bị cậu làm lơ rất là bất mãn, nhìn thấy Minh Thịnh Nhã không hề tức giận liền nhịn xuống, Lục Minh lại không thèm để ý, anh ngồi xuống sô pha bên kia, “Chẳng lẽ anh họ đã quên buổi tiệc thường niên vào mười tám mỗi tháng? Hiện tại anh cũng là một phần của Minh gia, người một nhà dĩ nhiên là phải đoàn tụ với nhau.
”
Sao Minh Ương lại không biết chứ, từ khi cậu có ký ức đến nay liền ở Minh gia, hai tiến hai ra, trước trước sau sau cũng có bảy tám năm, đối với tập tục của Minh gia cậu rõ hơn ai hết.
Câu ‘Hiện tại’ của Lục Minh nhưng lại khiến đôi mắt đạm mạc của Minh Ương lóe lên một chút nghiền ngẫm, cậu cười nói: “Người một nhà? Tôi và cậu?”
“Đừng, tôi không có hứng thú.
”
Lời này của cậu không chút khách khí, vẻ mặt ngạo mạn, châm chọc có thừa.
“Minh Ương, anh…”
Lúc trước Lục Thần không cam lòng bởi Minh Thịnh Nhã vì dòng họ nặng bên này nhẹ bên kia, hiện tại nghe xong lời này, nhất thời nhịn không được liền mở miệng, Lục Minh liếc cậu một cái mới khiến cậu ngậm miệng.
Chính là trước giờ Minh Phong cũng chưa từng không khách khí với bọn họ như vậy, nhưng Minh Thịnh Nhã vẫn luôn im lặng ngầm đồng ý, cho dù Lục Minh tức giận cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Đây cũng không phải chuyện không có hứng thú là có thể thay đổi”, Lục Minh cười như không cười, “Anh họ vẫn là nhanh chóng làm quen đi, để ông ngoại bớt phải lo nghĩ.
”
Ý cười ở khóe miệng Minh Ương trở nên lạnh lùng, đúng lúc này Minh Thịnh Nhã bỗng mở miệng cắt ngang trận đấu võ mồm này của bọn họ.
“Ăn cơm đi.
”
Ông nói xong, liền đứng dậy đi thẳng đến nhà ăn, Lục Minh và Lục Thần cũng liền theo sát phía sau, Minh Ương thì ở lâu hơn vài giây mới đứng dậy.
Nhóm người hầu lập tức chuyển từ phòng bếp đến nhà ăn một cách trật tự, mùi đàn hương nhàn nhạt nhanh chóng bị mùi thơm của đồ ăn che lấp.
Mới vừa vào nhà ăn, Minh Tuệ Lan cũng vừa vặn đi xuống lầu, mỉm cười chào hỏi cha và con trai.
Diện mạo của Minh Thịnh Nhã thiên về nho nhã, nhưng bởi vì lông mày đen rậm hơi có chút nghiêm túc, khuôn mặt Minh Tuệ Lan cũng không khác ông lắm, chỉ là đường cong khuôn mặt nhu hòa hơn, thoạt nhìn rất đoan trang dịu dàng, nhưng ánh mắt quét đến trên mặt Minh Ương lại không hề ôn nhu chút nào.
“Cảm xúc của chị dâu không tốt lắm, để chị ấy uống thuốc xong ngủ một lúc.
” Minh Tuệ Lan giải thích với Minh Thịnh Nhã vì sao Mục Hạnh không xuống lầu cùng mình.
Cảm xúc không tốt có lẽ là thật, nhưng lòng mọi người đều rõ, nếu Mục Hạnh xuống lầu gặp phải Minh Ương sợ là lại phải cuồng loạn, tìm cớ không tới cũng tránh bớt một trận ầm ĩ.
Minh Thịnh Nhã gật đầu, liền trực tiếp ngồi xuống chủ vị, sau đó Minh Tuệ Lan liền cùng hai đứa con trai ngồi ngay ngắn ở bên tay trái, lúc trước vị trí phía bên phải đều là của Minh Phong, hiện tại đó là Minh Ương.
Minh Ương đi tới quét mắt một vòng, liền đi qua ngồi xuống vị trí đối diện Minh Thịnh Nhã, bàn ăn dài khoảng hai mét, Minh Ương vừa ngồi xuống liền kéo ra một khoảng cách với bọn họ.
Một bàn năm người mang theo tâm tư khác nhau, nói cũng không nhiều, chỉ có Minh Tuệ Lan và Lục Minh thỉnh thoảng nhắc tới chuyện công ty Minh Thịnh Nhã mới có thể gợi ý vài câu, ông cháu ba thế hệ hòa thuận vui vẻ, mà Minh Ương kéo ra khoảng cách từ lúc đầu lại giống như người đứng xem.
Minh Ương cũng không thèm để ý, cậu móc một bộ tai nghe bluetooth từ trong túi ra mang lên tai, tiếp đó ấn mở di động, giao diện lúc trước gửi ảnh chụp tới lại gửi một đoạn âm thanh.
Sau khoảng hai ba giây tiếng tạp âm xen lẫn với một vài tiếng va chạm, mới truyền đến một giọng nam trong trẻo, giọng này Minh Ương không tính quen thuộc, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ, chính là Lâm Hiện thư ký của Bùi Vân Dã.
Lâm Hiện nói rất nhiều chuyện một cách không nhanh không chậm, lúc thỉnh thoảng dừng lại mới có một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, từ ngữ ngắn gọn, giọng điệu thong dong.
Âm thanh truyền đến từ tai nghe cũng không rõ, hầu hết đều là tạp âm rè rè, Minh Ương lại nghe đầy hứng thú.
Nội dung của câu chuyện có một số xem như cơ mật của Bùi thị, nhưng Minh Ương không có hứng thú với mấy thứ đó, chỉ khi Lâm Hiện nhắc tới lịch trình của Bùi Vân Dã, lông mày Minh Ương mới khẽ nhúc nhích.
Bùi Vân Dã không ném bức tranh đi, mà để lại văn phòng như thế này khiến cậu có chút ngoài ý muốn, tâm tình cậu tốt hơn, dẫn đến nhìn người trước mắt đều cảm thấy thuận mắt.
Một bữa cơm ăn đến thuận lợi, lúc Minh Thịnh Nhã gọi Minh Ương đến phòng làm việc nói chuyện, cậu thuận theo một cách hiếm thấy.
Có lẽ là Lục Minh và Lục Thần đêm nay đều ở Minh gia, Minh Ương cũng đặc biệt ở lại, nhưng là đến biệt thự sân vườn ở sân sau.
Minh Thịnh Nhã không nói gì, tùy ý cậu đi, ngược lại là Lục Thần thay đổi sắc mặt mấy lần, như là sợ người này nổi cơn điên.
Biệt thự sân vườn chiếm diện tích rất lớn, nối với Minh trạch bằng một hoa viên bảy tám trăm mét vuông, vào cửa chính xuyên qua một hành lang dài xanh biếc, phía cuối là một giàn nho khoảng mười mét, bên trái lại là trồng một gốc cây ngô đồng cao lớn, ngoài ra còn có rất nhiều cây quýt, cây táo, thiết kế của khu trồng cây cảnh để ý tự nhiên, phong cảnh cũng thích hợp để sáng tác.
Tuy rằng hiện tại không có ai ở, nhưng cũng có người thường xuyên lại đây xử lý, không khác gì lúc trước.
Vào cổng chính là một sảnh trống, cửa sổ sát đất ở đối diện chia không gian ra, trên bức tường một trái một phải đối diện nhau vẽ hai bức tranh sơn dầu cực lớn, một bên ánh nắng tươi sáng, xanh biếc kéo dài, bên kia lại là sương mù dày đặc, âm u mờ mịt.
Cách thật lâu, Minh Ương lại đi vào căn phòng này, cảm xúc thế nhưng bình tĩnh hơn trước nhiều, ánh mắt cậu xẹt qua hàng cây xanh sẫm ngoài cửa sổ sát đất, cố định trên bức sơn dầu màu tối bên tay phải, mảng lớn mảng lớn hoa hồng, có lẽ bởi vì thuốc màu đã rất lâu, màu đỏ tươi đã phai gần như màu xám, giống một vết máu khô.
Nếu Bùi Vân Dã cũng ở đây là có thể nhận ra bức tranh này, thuộc về cùng một loại với món quà hắn nhận được kia, nét bút không sai biệt, xuất phát từ tay của một người.
Nếu không phải bức tranh kia, Minh Ương cũng sẽ không nổi lên hứng thú đi vào căn nhà này.
Cậu không dừng lại ở lầu một lâu lắm, xoay người đi đến cầu thang phía bên phải trước cửa sổ sát đất để lên trên.
Lầu hai chỉ có hai gian phòng, là không gian độc lập của Trịnh Mỹ Ngọc, phòng ở hướng đông kia là phòng ngủ trước kia của Trịnh Mỹ Ngọc, ở phía tây thì là phòng vẽ tranh.
Lúc còn nhỏ Minh Ương đã từng trốn vào một lần, nhưng sau khi đi ra vẫn không tránh được đánh chửi cuồng loạn của Tạ Nhu.
Minh Ương bước liên tục, lên thẳng lầu ba, cậu đi thẳng về căn phòng phía đông.
Không khác mấy năm trước, thậm chí vị trí đặt khung kính thiên văn nhỏ trên bệ cửa sổ cũng chưa từng thay đổi, Minh Ương đi qua ngồi xuống, mở kính viễn vọng ra, xuyên qua thủy tinh hình tròn, có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ đang ngồi đối diện nhau trong một khoảng sân màu trắng đỏ ở phía đông nam.
Minh Ương xoay xoay ống kính, điều chỉnh tiêu cự đến khi toàn bộ ống kính đều bị sườn mặt đẹp đẽ kia chiếm hết, chính là Bùi Vân Dã.
Người trước ống kính thỉnh thoảng nhếch môi, hoặc khẽ cử động môi, khiến cho gian phòng tối tăm không ánh sáng này đều trở nên đặc biệt.
Bàn cờ Bùi Vân Dã mang về hai ngày trước nhận được sự yêu thích của Bùi Lăng Phong, hứng thú nổi lên Bùi Vân Dã cũng liền đánh một ván với Bùi Lăng Phong.
Gió đêm rào rạt, trời cuối thu cũng còn tính mát mẻ, hai người trong lúc người