Dư luận trên mạng vẫn luôn quay cuồng cuối cùng đạt tới đỉnh điểm sau khi Bách Phong chuyển sang Tinh Hải cùng với weibo của Lục Thần, tuyên truyền của bộ phim do Thiệu Bân đầu tư chính và Lục Thần đóng vai chính bị mấy tấm ảnh của Bùi Vân Dã đè xuống ở hai ngày trước, ngay sau đó lấy về lại không chỉ gấp hai.
Lục Thần xem như chính thức đi vào tầm mắt của công chúng, lúc sau Tinh Hải đuổi kịp tuyên truyền nhân lúc còn nóng, vượt lên dẫn đầu doanh thu phòng vé trong cùng thời gian, lúc này Thiệu Bân xem như kiếm lời một túi vàng.
Nhưng kiếm được tiền vẫn không là gì, việc khiến cho Trần Diệc Minh ăn mệt càng làm cho tâm tình Thiệu Bân sảng khoái hơn, đừng nói tới Thiên Thần còn có một phần của Bùi Vân Dã.
Thiệu gia hôm nay đang trên đà phát triển mạnh mẽ, hơn nữa Thiệu Bân và Lục gia có mối quan hệ tốt, lúc này đây lùi bước đánh trả người* nhướng mày thống khoái**, Thiệu Bân đắc ý cũng không thiếu âm dương quái khí ở trong vòng nhị đại.
(*后发制人 hậu phát chế nhân: chờ đối phương hành động trước, lại bắt lấy thời cơ phản kích, chế phục đối phương.)
(*扬眉吐气 dương mi thổ khí: bộ dạng cao hứng thống khoái sau khi thoát khỏi áp lực phải chịu đựng trong thời gian dài.)
Những lời này truyền tới chỗ Bùi Vân Dã, cũng chính là hai câu lời ong tiếng ve, còn không đủ để tâm tình Bùi Vân Dã dao động, Trần Diệc Minh lại tức giận đến ngứa răng, nguyên do là vì Trần Nhất Du kiên trì cùng bắt bẻ đối với đạo diễn.
Trần Diệc Minh nói đến dễ nghe, phải tìm cho Trần Nhất Du người tốt hơn, nhưng đạo diễn thâm niên có thực lực trong giới giải trí cũng chỉ có mấy người, hoặc là đang trong có lịch trình không có thời gian, hoặc là Trần Nhất Du chướng mắt, nếu thật sự dễ tìm như vậy Trần Diệc Minh cũng sẽ không chờ Bách Phong về nước.
Anh vội đến xoay vòng dĩ nhiên là không có thời gian để ý đồn đại trong vòng, tùy ý Thiệu Bân chiếm hết sự chú ý.
Lúc này Lục Thần chính là tên tuổi đang hot, tin tức về cậu ta càng là che trời lấp đất ở trên mạng.
Ngôi sao lớn vốn nên xuân phong đắc ý lại đang ngồi ngay ngắn ở một gian phòng trống với khuôn mặt lo âu cùng u sầu.
“Ông ngoại thật sự giao Thịnh Thế cho Minh Ương?” Lúc này Lục Thần cau mày, bất mãn trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng rõ ràng.
Lục Thần thỏa mãn tâm nguyện đi làm diễn viên, bận rộn tuyên truyền xong lúc này vất vả lắm mới có thời gian rảnh trở về Minh trạch lại nhận được một tin tức như vậy, sao có thể không chấn động cùng kinh ngạc.
Khác với biểu lộ cảm xúc ra ngoài như cậu, người đàn ông đối diện có tướng mạo tương tự lại âm nhu hơn cậu một chút thì lại có vẻ bình tĩnh hơn, “Đúng vậy.”
Người này chính là anh trai ruột của Lục Thần —— Lục Minh.
Lục Thần hít sâu một hơi, liền nghe Lục Minh nói tiếp: “Trừ Thịnh Thế, còn có 4% cổ phần của Minh Hằng.”
“Cái gì?!” Lúc này trấn định duy trì trên mặt Lục Thần vỡ vụn, ngay cả Lục Minh cũng là nhíu mày, ánh mắt cũng dần nặng nề.
Công ty con của tập đoàn Minh Hằng, hơn mười mấy công ty lớn nhỏ thuê ngoài*, trong đó lấy Minh Hằng, Thiên Minh cùng Thịnh Thế phát triển mạnh nhất, Minh Hằng với tư cách là công ty mẹ** vẫn luôn do Minh Thịnh Nhã nắm quyền, chỉ có người thừa kế mới có thể giữ một bộ phận cổ phần.
Lúc Minh Phong còn sống, cổ phần trong tay cũng chỉ có 6%.
(*外协 ngoại hiệp, search từ tiếng anh là outsourcing.)
(**母公司: công ty làm chủ cổ phần của các công ty khác.)
Cổ phần của Thiên Thần vẫn luôn ở trong tay Minh Tuệ Lan, lúc sau mới đến tay Lục Minh, sau khi Minh Phong qua đời, con cháu điêu tàn, Minh Thịnh Nhã cố ý bồi dưỡng Lục Minh, lúc này mới giao toàn quyền của Thiên Thần vào tay Lục Minh.
Hiện tại Minh Ương không chỉ có được Thịnh Thế tương đương Thiên Thần, còn nắm giữ cổ phần của Minh Hằng, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa xem hiểu ngay.
“Chẳng lẽ thật sự muốn để cho một đứa con riêng không biết lòi ra từ chỗ nào làm chủ cơ nghiệp? Chỉ bởi vì nó họ Minh?!” Lục Thần tức giận vỗ bàn, “Ông ngoại thật đúng là…”
Lục Minh nâng mắt nhìn chằm chằm Lục Thần, khiến cậu ngừng nói, dù sao lúc này cũng là ở Minh Trạch, có mấy lời dù trong lòng biết rõ cũng không tiện nói ra miệng, miễn cho người mượn cớ.
“Thật là… quá phận!” Lục Thần sửa lại.
Lục Minh lộ vẻ kiêng kỵ, cằm kéo căng, tay đặt trên đầu gối cũng siết chặt.
Từ nhỏ anh đã biết Minh Thịnh Nhã không thân với Lục gia bọn họ, một phương diện là bởi vì bà ngoại anh Trịnh Mỹ Ngọc qua đời do khó sinh bởi vì mẹ anh Minh Tuệ Lan, Minh Thịnh Nhã có khúc mắc với chuyện này, phương diện khác cũng là vì con đường chính trị của Lục gia không thuận, bị bắt vào tù làm bẩn thanh danh của Minh gia.
Tài sản Minh gia chia đến tay Minh Tuệ Lan ít đến tháng thương, thật vất vả Minh Phong mất ngoài ý muốn, Lục Thần cũng không có chí ở đây, Lục Minh có ưu thế có thể tranh một hồi, lại không nghĩ rằng Minh Thịnh Nhã vẫn là coi trọng cái tên Minh Ương không ra hồn kia hơn.
Lời của Lục Thần cũng là suy nghĩ của anh, có đôi khi Minh Thịnh Nhã thật là cổ hủ ngu không ai bằng.
Lúc này hai người bọn họ đang ở vườn hoa ở tầng một, hàng rào hoa vòng ra một không gian nhỏ rất bí mật, dọc theo bức tường hướng về phía nam năm mươi mét là một đống nhà nhỏ, có thể nhìn thấy một trong những vườn hoa lớn, nơi đó chính là một nhà vườn kèm theo sân sau của Minh gia.
Nhà vườn ở chỗ sâu bên trong Minh trạch, lúc trước là Minh Thịnh Nhã vì để vợ cả Trịnh Mỹ Ngọc an tâm sáng tác mà xây lên một tòa nhà nhỏ.
Trịnh Mỹ Ngọc là giáo viên của học viện mỹ thuật, lúc nghỉ thỉnh thoảng cũng sẽ mang theo học sinh vẽ thực tế ở chỗ này.
Về sau Trịnh Mỹ Ngọc qua đời, nơi này vẫn được giữ lại, để lại cho đứa nhỏ Trịnh Mỹ Ngọc dẫn về cái lần đến vùng nông thôn để hỗ trợ giáo dục —— Tạ Nhu.
Nghe nói gia đình của cô gái nhỏ này rất bi thảm, lại có một đôi tay khéo léo, thiên phú hội họa không thua gì Trịnh Mỹ Ngọc, càng đừng nói đến dung mạo phi phàm của cô, khuôn mặt rất giống Trịnh Mỹ Ngọc, Trịnh Mỹ Ngọc vừa thấy cô liền thích, về sau cha mẹ Tạ Nhu qua đời Trịnh Mỹ Ngọc liền đưa cô về Minh gia, dốc lòng dạy dỗ.
Cũ kỹ cố chấp của Minh Thịnh thể hiện rất rõ ở trên người Trịnh Mỹ Ngọc, sau khi Trịnh Mỹ Ngọc khó sinh qua đời, Minh Thịnh Nhã vô cùng đau buồn kéo theo đó không thích Tuệ Lan, lại theo Tạ Nhu tuổi càng lớn lại càng tương tự Trịnh Mỹ Ngọc, rất chiếu cố Tạ Nhu, để một người ngoài như cô ở lại Minh gia, sống ở nhà sân vườn chuyên tâm sáng tác.
Hiện tại gian nhà này đã không có người ở, giấu ở dưới bóng râm có chút âm trầm.
Bức tường ban đầu liền kề với Minh gia hiện tại đã bị phá bỏ, dấu vết sửa chữa trên tường đá vẫn còn rất mới, giống như một vết nứt mạnh mẽ xé rách nhà vườn ra khỏi Minh trạch.
Dấu