“A Dã, anh khiến tôi tìm thật lâu.
”
Trần Diệc Minh lập tức quay đầu, liền thấy Minh Ương không biết đã xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, cậu vẫn khoác cái áo màu rượu đỏ kia, nút áo sơ mi cũng vẫn mở rộng nghênh ngang ở trước ngực, so với đám người ăn mặc khéo léo ở trong sảnh tiệc, cậu đây thật là tùy ý giống như vừa xuống từ trên giường.
A Dã?
Cũng không biết là người đột nhiên xuất hiện khiến Trần Diệc Minh kinh ngạc, hay là tiếng hô này càng khiến người ta kinh ngạc hơn, tóm lại Trần Diệc Minh trợn tròn mắt.
Bùi Vân Dã xoay người, ánh mắt vẫn lặng như nước.
Trên mặt Minh Ương mang theo cười, không xem ai ra gì mà đi về phía Bùi Vân Dã, lớp áo trước ngực cậu mở ra hai bên theo động tác lộ ra mảng da thịt trắng nõn, nhìn kỹ còn có vài vệt đỏ không quá rõ ràng, chỉ có điều ánh đèn nơi này quá tối, không ai để ý tới.
Minh Ương đưa ly rượu trong tay qua, đá viên chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, còn có giọng điệu có chút vui sướng của Minh Ương: “Đã lâu không gặp, Bùi thiếu không uống với tôi một ly sao?”
Cậu lại thay đổi xưng hô, giọng điệu cũng trở nên đứng đắn.
Ánh mắt Bùi Vân Dã chậm rãi chuyển từ ly Rum thêm đá trước mặt đến khuôn mặt tươi cười của Minh Ương.
Ánh đèn nơi này mông lung, làm mờ phô trương của khuôn mặt cậu, vết sẹo ở khóe mắt cũng được làm phẳng, bộ dạng lại có chút ấm áp ôn nhu, vui sướng đến lấy lòng người giống như bạn chí cốt thật lâu không thấy mang theo xa cách lâu ngày gặp lại.
“Cũng chỉ một tuần, không tính lâu.
” Bùi Vân Dã duỗi tay tiếp nhận phần ‘lấy lòng’ này.
Minh Ương nghe vậy khóe miệng rũ xuống một chút, nhưng ở chỗ tối không thấy quá rõ.
Tang lễ của Minh Phong vừa mới qua một tuần, cách lần gặp mặt lúc trước của bọn họ quả thật chỉ có một tuần.
Bầu không khí kỳ quái kia lại bắt đầu hiện lên, ánh mắt Trần Diệc Minh di chuyển giữa hai người, biểu hiện quen thuộc của Minh Ương cùng lạnh nhạt phân rõ giới hạn của Bùi Vân Dã thật sự là khiến người không đoán được.
“Không nghĩ tới lại gặp Minh thiếu ở chỗ này.
” Trần Diệc Minh bị xem nhẹ nhịn không được mở miệng.
Minh Ương giống như mới chú ý đến bên cạnh Bùi Vân Dã có người, hơi nghiêng đầu con ngươi đen nhánh nhìn về phía Trần Diệc Minh, tia sáng chớp nháy cách đó không xa vừa lúc xẹt qua, rơi vào trong đôi mắt cậu, như là ngọc trai đen trong hồ sâu khiến người sởn tóc gáy, bỗng dưng khiến Trần Diệc Minh cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt ánh sáng liền biến mất, đường cong nơi khóe miệng Minh Ương lại được nhấc lên, “Trần thiếu cũng ở đây.
”
Thật đúng là mới chú ý đến anh, Trần đại thiếu gia bị xem nhẹ lông mày nhíu lại, “Xem ra Minh thiếu không chỉ có thanh danh không tốt, ánh mắt cũng không tốt lắm.
”
Lời này của anh nói đến không khách khí, Minh Ương không có phản ứng gì đối với mạo phạm của anh, ánh mắt lại rơi đến trên mặt Bùi Vân Dã.
Bời vì Trần Diệc Minh không khách khí, bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, bản thân Trần Diệc Minh cũng không biết vì sao sẽ có địch ý lớn như vậy với Minh Ương, nhưng tưởng tượng đến các loại nghe đồn về người này, cùng với mấy chuyện hoang đường cậu làm mấy ngày hôm trước, Trần Diệc Minh vẫn quyết định cách người này xa một chút.
Vừa lúc di động của anh vang lên, nhìn thấy hai chữ “tiểu Du” trên màn hình, sắc mặt Trần Diệc Minh dịu đi rất nhiều, là tin nhắn của Trần Nhất Du hỏi anh có gặp Bách Phong chưa, Trần Diệc Minh cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho Trần Nhất Du.
Lại nâng mắt chuẩn bị nói một tiếng với Bùi Vân Dã anh đi nghe điện thoại, Bùi Vân Dã nhấp một miếng rượu Rum trong tay, đặt vào khay của nhân viên phục vụ, nói với anh một câu: “Tớ còn có việc, đi trước.
”
Lời này của Bùi Vân Dã đương nhiên không phải nói với Minh Ương, Trần Diệc Minh gật đầu, hoàn toàn xem nhẹ Minh Ương còn đứng trước mặt chỉ lo cầm di động đi qua một chỗ yên tĩnh để trả lời điện thoại của đối phương.
Mà Minh Ương bị bỏ lại, híp mắt nhìn bóng dáng của Bùi Vân Dã, khóe miệng chậm rãi rũ xuống.
Hoa Nhạn Đình đi đến bãi đỗ xe có thang máy riêng, Bùi Vân Dã nhận áo khoác từ nhân viên phục vụ, cũng không đi đến phía thang máy, mà đi đến chỗ cầu thang.
Dựa theo thói quen của Bùi Vân Dã, lúc hắn rời đi Lâm HIện cũng đã nhận được tin nhắn sắp xếp tài xế chờ ở bãi đỗ xe.
Tuy rằng người dùng cầu thang không nhiều, nhưng vẫn sạch sẽ sáng bóng, dưới ánh đèn chùm pha lê, cầu thang xoắn ốc thật dài giống như một đóa hoa từ từ nở rộ, cuối cầu thang xoắn ốc là một hành lang hình chữ Z, cửa ra ở cuối đường mới là bãi đỗ xe.
Theo Bùi Vân Dã dần đi xa, âm nhạc du dương ở sảnh tiệc dần nhỏ, chỉ có tiếng bước chân giàu tiết tấu của hắn vọng lại thật nhẹ.
Bùi Vân Dã rũ mắt, tầm mắt không dấu vết đảo qua một cái bóng ở đầu cầu thang, đạp từng bước lên cái bóng dưới chân không nhanh không chậm đi ra khỏi cầu thang xoắn ốc.
Sau khi bước xuống hành lang dài Bùi Vân Dã liền bắt đầu thả chậm bước chân, tiếng bước chân vẫn luôn tụt lại phía sau có thể đồng bộ với hắn cũng không dừng lại, đèn cảm ứng bằng âm thanh cũng không sáng lên, dưới ánh đèn đằng sau cầu thang xoắn ốc có hai bóng người, Bùi Vân Dã làm như không phát hiện vòng qua khúc cua đầu tiên.
Đột nhiên, không khí bên mặt dịch chuyển thật nhanh, một bóng xám lao qua.
Ánh mắt Bùi Vân Dã rét lạnh, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của người đánh lén kéo mạnh lên trước, đồng thời nghiêng người dùng khuỷu tay đè người kia vào mặt tường.
Tạch một tiếng, đèn cảm ứng bằng âm thanh nhanh chóng sáng lên.
Bùi Vân Dã nâng mắt, đối diện chính là khuôn mặt tươi cười của Minh Ương, cậu nói: “A Dã, phảm ứng chậm.
”
Vừa dứt lời, Bùi Vân Dã cảm thấy lòng bàn tay trống không, xúc cảm khi năm ngón tay xẹt qua da thịt tinh tế còn chưa biến mất, đồng thời sau eo chịu lực, tiếp theo hắn đã bị Minh Ương dùng cùng một tư thế đẩy ngã vào vách tường cứng ngắc lạnh lẽo.
Ký ức của cơ bắp khiến hắn phản công theo bản năng, tay còn lại đấm móc từ phía dưới, dường như Minh Ương biết rõ động tác của hắn, nghiêng đầu né tránh, Bùi Vân Dã nhanh chóng lui khuỷu tay đánh vào ngực Minh Ương, mà người trước mắt không chút sứt mẻ giống như không biết đau, mà đầu gối hắn vừa nâng lên cũng bị Minh Ương giữ lại.
Trong chớp mắt, hai người vật lộn mấy chiêu, từ chế ngự đến bị chế ngự cũng chỉ có hai ba giây.
Minh Ương chống người, nói nhỏ vào tai Bùi Vân Dã: “Kỹ năng cũng rơi xuống.
”
“Vậy sao?” Bùi Vân Dã nhếch miệng.
Giây tiếp theo cổ tay xoay một cái, giống như rắn quét qua cánh tay Minh Ương nắm lấy cổ tay cậu xoay mạnh một cái.
Nhân lúc Minh Ương ăn đau, Bùi Vân Dã liền tránh thoát từ trong tay cậu, đồng thời tay trái đấm mạnh về phía cằm Minh Ương, kim loại đeo trên cổ tay va chạm với xương người khiến Minh Ương kêu lên một tiếng.
Một đấm này khiến cho Minh Ương lui ra sau một chút, áo khoác màu đỏ cũng rơi xuống đất.
Bùi Vân Dã lập tức kéo ra khoảng cách với cậu.
Sau khi hai người tách ra, Bùi Vân Dã không đánh nữa, hắn xoay xoay cổ tay, mới vừa rồi đánh nhau hắn cũng bị thương một chút.
Đau đớn ở sườn mặt cùng cổ tay của Minh Ương thật lâu không tan, mà ý cười trên mặt cậu lại càng sâu hơn bởi vì đau đớn, cậu sờ soạng khóe môi bị rách của mình, nâng mắt nhìn Bùi Vân Dã đã sửa sang lại quần áo, bỗng nhiên bật cười.
Đầu tiên là cười nhẹ, tiếp đó tiếng cười không dứt quanh quẩn ở trong hành lang dài, Bùi Vân Dã giống như không nghe thấy, rũ mắt nhìn đồng hồ màu bạc giá trị trăm vạn ở cổ tay, hoa văn vỡ vụn trên mặt đồng hồ giống như một chùm pháo hoa màu bạc dưới ánh đèn.
Không biết sao lại khiến cho Bùi Vân Dã có chút buồn bực, hắn bất động thanh sắc hít sâu một hơi, bắt đầu chỉnh lại ống tay áo, che đi dấu vết rách nát kia.
“Minh thiếu đi theo tôi chính là vì thử bản lĩnh của tôi?”
“Đúng vậy.
” Minh Ương không cười, cậu đứng lên, nhìn nửa bên mặt