Tốc độ xe lại tăng thêm, động cơ nổ vang lại không rõ ràng.
Con đường cao tốc thông đến thành phố bên cạnh vắng vẻ hẻo lánh, cây xanh bên đường tựa như loài thú kỳ quái nấp mình trong màn đêm, theo Bùi Vân Dã đạp chân ga, chúng nó im lặng nhào lên, tiếp đó lại bị xé nát ném lại đằng sau.
Bùi Vân Dã mở cửa sổ xe, gió đêm lồng lộng đột nhiên xông vào, tiếng động cơ ầm vang bị phóng đại vào giờ phút này, không ngờ nhịp trống của dòng máu đang xao động khiến gương mặt Bùi Vân Dã có một nháy mắt thả lỏng.
Đèn xe xé rách bóng tối, đằng xa dần hiện lên ánh đèn neon lờ mờ, các tòa kiến trúc sắp đặt thú vị* dần hiện rõ.
(*错落有致 thác lạc hữu trí: hình dung tuy bố cục so le không đồng đều nhưng lại vô cùng thú vị, khiến người xem có hảo cảm.
)
Bùi Vân Dã híp mắt, cũng không có ý định giảm tốc độ, bảng hiệu đỏ rực trước mắt không ngừng phóng đại, thẳng đến ánh sáng màu đỏ chiếu vào đáy mắt hắn.
Hắn mới đạp mạnh chân phanh lại đồng thời xoay mạnh tay lái, tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên.
Dừng lại sau một tiếng thét dài, xe hơi màu đen giống như rắn trườn chợt hất đuôi ngừng lại dưới ánh đèn neon ở lối vào con hẻm sâu, lại gần thêm chút nữa, kính chiếu hậu giá trị sáu con số liền phải tiếp xúc thân mật với bức tường xám loang lổ.
Mà bởi vì siêu xe đột nhiên xuất hiện này, tiếng đánh nhau ầm ĩ trong hẻm tạm thời dừng lại, tốp năm tốp ba quay đầu nhìn dị loại đột nhiên xông tới.
.
Bùi Vân Dã cũng không xuống xe, mượn ánh sáng lập lòe của đèn neon, vừa lúc có thể thấy rõ tình huống trong hẻm, hắn ghé mắt, ánh mắt vừa vặn rơi xuống trên khuôn mặt lộ vẻ thống khổ của thiếu niên đang dựa vào vách tường trong hẻm dài, chút ánh sáng này chiếu rọi cơ hội cùng khát cầu mỏng manh trong mắt thiếu niên.
Này khác với khi hắn nhìn thấy ở hai năm trước.
Ngõ Hành Thủy lung tung hỗn loạn, đánh nhau ẩu đả chỉ là chuyện bình thường.
Bùi Vân Dã mở cửa xuống xe, sau đó đi vào ngõ hẻm.
Mấy tên to con cầm gậy trong tay vây quanh thiếu niên chuyển hướng về phía người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này giống như gặp kẻ địch mạnh*.
(*如临大敌 như lâm đại địch: đối mặt với kẻ địch mạnh, hình dung tình thế k phải thật gấp gáp xem đến vô cùng nghiêm trọng.
)
Chờ mong trong mắt thiếu niên bị bao vây được bậc lửa, lại dần dần tắt khi nhìn thấy Bùi Vân Dã mắt nhìn thẳng rời đi.
Bùi Vân Dã xuyên thẳng qua bọn họ, không có bất kỳ tính toán muốn nhúng tay.
Bước chân không nhanh không chậm cuối cùng dừng lại trước một cổng sắt cũ kỹ cuối con hẻm, cùng lúc với hắn mở cửa đi vào, bên ngoài ngõ nhỏ lại vang lên tiếng đánh nhau.
Đi thẳng xuống dưới cầu thang chật hẹp, thẳng đến khi truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ, biểu tình căng thẳng trên mặt Bùi Vân Dã mới có chút thả lỏng.
Đây là một sàn boxing ngầm, tên là “Phá Phong”
Sàn đấu cực lớn giống như một lồng thú đập vào mắt, đầu người rậm rạp chen chúc vờn quanh bên trong, kêu to, gào rống, khuôn mặt dữ tợn đều đang kích thích hai tay đấm đấu tay đôi* trên đài.
(*争锋相对 tranh phong tương đối.
)
Bùi Vân Dã xuyên qua đám người đi đến vị trí tương tự bàn tiếp đón, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống rượu trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Vân Dã liền bật dậy.
“Dã… Dã ca, sao anh lại tới đây.
” Tầm mắt Thi Nhượng dừng ở trên khuôn mặt để lộ hoàn toàn của Bùi Vân Dã, lòng nhảy dựng, nhanh chóng liếc quanh một vòng thấy không ai để ý tới Bùi Vân Dã, nháy mắt sau đó liền cúi đầu bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
“Không cần tìm.
” Những lời này của Bùi Vân Dã bị át đi bởi tiếng thét chói tai đột ngột của đám người, Thi Nhượng rốt cuộc móc ra một cái khẩu trang màu đen từ hộc trên cùng của ngăn kéo, Bùi Vân Dã không lấy, mà đi thẳng đến lối rẽ ở góc quầy tiếp đón.
Thi Nhượng vội vàng đi theo, “Sao hôm nay ngài lại đột nhiên lại đây, cũng không báo trước…”
Lời này còn chưa nói hết Thi Nhượng liền ngậm miệng, ông chủ tới đây còn phải thông báo cho người làm là gã sao?
Nhưng Bùi Vân Dã còn chưa cho phản ứng, Thi Nhượng thở phào một cái lại vội vàng hỏi: “Hôm nay chính là đến xem? Hay là chơi một chút?”
Lời này hai năm trước chính là vô nghĩa, Bùi Vân Dã tới đây chỉ có một mục đích.
Nhưng mấy năm này Bùi Vân Dã ít tới, hơn nữa hôm nay Bùi Vân Dã ăn mặc cũng không giống như là tới đánh quyền, cho nên Thi Nhượng mới hỏi thừa một chút.
“Chơi.
” Bùi Vân Dã xoay xoay cổ tay, đau đớn đã giảm bớt ở cổ tay lại bị đánh thức bởi động tác của hắn.
Thi Nhượng nghe vậy vội lấy di động gửi tin nhắn cho người phụ trách của sàn boxing.
Hai người vẫn luôn đi thẳng theo lối đi, thẳng đến khi ầm ĩ đằng sau dần giảm, Thi Nhượng gửi tin xong nâng mắt liền thấy ngón cái của tay phải Bùi Vân Dã rũ bên người ấn ấn khớp ngón trỏ một lần lại một lần.
Lông mày gã giật giật, lập tức lách lên trước mở cửa cho Bùi Vân Dã một cách ân cần, hai người đi vào một trước một sau.
Tầng hầm ngầm này không tính rộng, ngoại trừ đài boxing đường kính năm mét ở giữa bên ngoài cũng chỉ có một cái bàn, phía trên bày một vài dụng cụ đấm bốc cơ bản, cửa vừa đóng liền ngăn cách hoàn toàn ồn ào náo động bên ngoài, an tĩnh khiến người sởn tóc gáy.
Không lâu lắm liền có một thanh niên mang khẩu trang dẫn một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đi tới.
Vóc người của người đàn ông không cao, nhìn ra chỉ có khoảng 1m7, mặc một cái áo ba lỗ màu đỏ bình thường, nhưng cơ bắp lõa lồ ra ngoài lại không bình thường chút nào, mỗi một khối phồng lên đều tỏ rõ sức mạnh.
Gã vừa vào cửa đầu tiên là nhìn qua Thi Nhượng được đến tín hiệu lúc này mới đưa ánh mắt tới trên người Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã vào cửa cũng đã cuộn tay áo sơmi của mình lên tới khuỷu tay, lúc này đang đứng trước bàn dài quấn từng vòng băng quấn boxing vào tay mình.
“Dã ca, đây là A Lượng, là tay đấm chiến thắng liên tục gần đây, ngài xem được không?” Thi Nhượng hỏi xong, đưa mắt ra hiệu với A Lượng, A Lượng tiến lên trước cũng hô một câu “Dã ca”.
Bùi Vân Dã không có ý kiến gì, mí mắt cũng không nâng, sau khi thong thả ung dung quấn băng boxing vào tay xong mới xua xua tay với Thi Nhượng, tiếp theo đi lên trên sàn quyền anh bỏ trống đã lâu.
Thi Nhượng được mệnh lệnh đưa mắt ra hiệu cho người ở đây ra ngoài hết, bản thân trước khi đi còn dùng tay ra hiệu với A Lượng một cái.
A Lượng đi lên sàn quyền anh, cúi đầu với Bùi Vân Dã, hỏi: “Dã ca có cần làm nóng người trước không?”
Bùi Vân Dã: “Không cần.
”
Nghe vậy A Lượng liền bày ra tư thế tấn công, gã cũng không đánh ngay mà đang đánh giá Bùi Vân Dã, người đàn ông trước mắt tuy rằng vóc dáng không cao lớn, áo sơmi quần tây giày da không có chỗ nào là không phải giá trị xa xỉ, hắn xoay cổ tay một cách nhàn nhã, không giống như là tới đánh quyền, ngược lại