- Chờ ta lần sau đi Hàm Dương thành a!
Lý Quý Dương cũng sốt ruột, các nhi đồng cũng đã dần dần lớn lên, cũng không thể cho bọn nhỏ luôn nhàn rỗi như vậy đi? Bảo bọn nhỏ làm việc nhà nông quá sớm thì hắn xót ruột, không muốn dùng lao động trẻ em, trở ngại điểm mấu chốt trong chính lòng mình.
Địa phương sinh con cách chủ viện thật xa, Lý Quý Dương thật sự lo lắng.
Lúc này không có bệnh viện cũng không có phòng cấp cứu, kỹ thuật mổ bụng sản còn chưa sinh ra đâu!
Xem ra sau này phải cho người đi học y, nhớ rõ người bạn ở cùng phòng ký túc xá từng nói qua, Đông y có vọng văn vấn thiết gì đó không phải sao?
Gặp được thần y như Biển Thước, thuộc loại bất thế thiên tài, mà Tề Hoàn Công còn giấu bệnh sợ thầy đâu!
Thời đại này thầy thuốc không dễ làm a!
Nhi đồng sinh nửa ngày, phòng sinh truyền tin vui, sinh!
- Sinh cái gì?
Lý Quý Dương nhanh chóng hỏi.
- Đương nhiên là hài tử!
Quản gia đại thầm trêu chọc trả lời.
- Không phải, ý của ta là sinh nam hay nữ?
Lý Quý Dương nghẹn lời.
- Nam hài, là một nam hài.
Nhìn thấy thật rắn chắc.
- Vậy là tốt rồi, chuyện sản phụ ở cữ nhờ ngài, nhất định bồi dưỡng, trứng hay sữa đều đừng tiết kiệm, còn có thịt, hình như sản phụ không thể ăn nhiều muối? Nấu ăn riêng, ít phóng muối.
.
Lý Quý Dương căn dặn.
- Việc này không cần ngài quan tâm, lão nô sẽ an bài tốt, trong nhà thêm đinh, báo tin vui cho ngài.
Quản gia đại thẩm chính là tới báo tin.
- Ân, cho cha của nhi đồng cũng nghỉ ngơi đi, chiếu cố một chút sản phụ.
Lý Quý Dương nói.
- Phòng sinh làm sao cho phép nam nhân đi vào?
Quản gia đại thẩm không đồng ý:
- Nhiều nhất cho nam nhân của nàng ở ngoài cửa sổ nói vài câu.
Cao chiêm sự lại tới một lần, lần này Lý Quý Dương học thông minh, cho ba cây nhân sâm thập phần trân quý.
- Đây là tiên sinh của ta cho ta, như ta cũng dùng không được, không bằng một gốc tiến hiến cho quốc chủ, một gốc đưa cho nghĩa mẫu, một gốc đưa cho đại công tử phòng thân.
- Rất tốt, rất tốt!
Ngàn vàng dễ có được, thuốc hay khó cầu!
Thời đại Chiến quốc thiếu thốn nhất là dược liệu cứu mạng!
- Gốc nhỏ một chút này là đưa cho ngươi.
Lý Quý Dương lấy ra một gốc nhân sâm nhỏ nhất trong không gian đưa cho Cao chiêm sự.
- Ta cũng không cần chứ?
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, hơn nữa thủ đoạn của Triệu Cơ, Cao chiêm sự đã hoàn toàn đầu hàng khuất phục, để cho hắn không phải vì vật chất mà nguyện trung thành, mà là chân chính nguyện trung thành.
- Phải cần, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, thứ này cắt một mảnh ngậm dưới lưỡi, còn có thể tục mệnh nhất thời nửa khắc.
Lý Quý Dương không có thủ đoạn thu thập lòng người, nhưng hắn tin tưởng lấy chân thành đưa cho người khác sẽ đổi lại sự chân thành.
- Được, vậy ta nhận!
Cao chiêm sự nghĩ nghĩ, không tiếp tục thoái thác.
Ngoài ra Lý Quý Dương còn cho một thúng mi hầu đào (kiwi), thứ này ở đầu xuân chính là vật hiếm thấy.
Trong "Kinh thi" thời kỳ Tiền Tần có ghi chép về trái kiwi: Thấp có cây trường sở (tên cổ đại của kiwi), y na này chi.
Mà lúc này không gọi là kiwi, gọi là "cây trường sở".
- Không ngờ là cây trường sở!
Cao chiêm sự hết sức kinh ngạc.
- Đây là tiên sinh tặng tới được, ta lưu lại một chút, còn lại cầm đi đưa cho quốc chủ, nếm mới mẻ!
Lý Quý Dương biết ở thời đại này không có rau dưa trái mùa, hoa quả cũng vậy.
Cao chiêm sự biết Lý Quý Dương có một vị tiên sinh thần bí khó lường, chẳng những ra tay hào phóng, gia tư cự phong, vẫn còn rất thần kỳ, mùa này mà có cây trường sở để ăn!
Lý Quý Dương chính là muốn là cho người ta biết, hắn không là gì, nhưng tiên sinh của hắn không dễ chọc, tiên sinh càng mơ hồ càng tốt, càng thần bí càng tốt.
Dù sao người thời Chiến quốc có chút tố chất thần kinh, càng là không biết càng phải kiêng kỵ!
Giống như nói tới quỷ thần, hư vô mờ mịt, chẳng những là người cổ đại, người hiện đại cũng rất kiêng