Cơm chiều ăn thịt dê, còn có canh củ cải cải thìa.
Buổi tối mọi người còn cảm thán đại doanh quân Tần trang nghiêm túc mục.
Bởi vì bọn họ đều chưa thấy qua quân đội là dạng gì!
- Mông Vũ tướng quân không phải từng mang binh đi Lý gia trang sao?
Doanh Chính khó hiểu.
- Khi đó ai biết bọn họ đến để làm chi? Bọn nhỏ đều chạy đi ẩn nấp, hơn nữa bọn họ đến rồi đi vội vàng, lúc đó đều còn nhỏ làm sao nhớ chuyện này đây!
Lý Quý Dương bĩu môi:
- Nhưng đại doanh quân Tần tại sao lại là nhà bùn đất? Không phải là lều trại sao?
- Hành quân đánh giặc mới ở lều trại.
Doanh Chính có hiểu biết:
- Có nơi đóng quân binh mã đều có nhà ở, đỡ hơn lều trại một chút.
Lý Quý Dương:
- !
Nhưng tới tối hắn lại cho một đống đồ vật, Doanh Chính nhìn thoáng qua, nhất thời không nói gì, lại là vàng bạc châu báu.
Là sợ hắn không có tiền xài hay sao?
Đã nhiều ngày mỗi ngày đều cho hắn mang về, đem kho trong cung của Triệu Cơ đều chất đầy!
- Phóng trong cung vạn nhất có cần đâu!
Lý Quý Dương lải nhải nói.
Các tùy tùng đều đã quen rồi, mỗi ngày đều phải mang về thật nhiều đồ vật giá trị, cũng không biết vị Lý thiếu gia này có bao nhiêu gia tài, còn cho đại công tử của bọn họ nhiều như vậy.
- Cầm đi!
Doanh Chính biết nói không lại hắn, rõ ràng gật đầu:
- Ngày hôm qua a nương còn nói, làm cho ngươi hai bộ quần áo da lông, còn có tiểu thiếu gia, ngày mai cho ngươi mang về.
- Tốt tốt!
Lý Quý Dương gật đầu.
Vào lúc ban đêm giao dịch túi trữ vật, bên trong ngoại trừ vàng bạc còn có một bộ hoa phục dệt từ lông chim khổng tước – điều này làm Lý Quý Dương nhớ lại tước kim trong Hồng Lâu Mộng đâu!
So với vải nỉ mỏng nhẹ hơn rất nhiều, nhan sắc lại xinh đẹp không ít.
Nhìn xem rất thích hợp với thân hình của Triệu Cơ, đây là của một nữ tu chân, nhưng bây giờ là của hắn.
Rạng sáng hôm sau Doanh Chính lại đến, quả nhiên cầm theo hai kiện quần áo bằng da, hai kiện quần áo da lông một cho Lý Quý Dương, một cho cháu nhỏ của hắn, dù đã hơn một năm không gặp, nhưng Triệu Cơ vẫn ước chừng được thân hình của hai chú cháu bọn họ.
Vả lại là làm áo khoác, cho dù không quá phù hợp áo khoác cũng cảm giác không sao.
Lý Quý Dương cười a a tiếp nhận, Doanh Chính hỏi hắn:
- Hôm nay đi đâu?
- Hôm nay tùy tiện đi dạo, không có yêu cầu minh xác.
Thật ra Lý Quý Dương muốn dẫn bọn họ đi xướng sát, biết một chút cuộc sống khó khăn gian khổ của nữ nhân.
Nhưng nghĩ tới tuổi tác của bọn nhỏ, lớn nhất mới mười tuổi, nhỏ nhất năm tuổi!
Quá nhỏ!
Hơn nữa còn có Doanh Chính, đi chỗ kia không tốt!
Ngày này mọi người ra ngoài chỉ đi lang thang, nhìn thứ gì mới mẻ thì mua về cho cha mẹ.
Mà tiểu Cam La thì đi hiệu thuốc hỏi thăm giá cả nhân sâm.
Mặc dù là năm người một tổ, do Lý Quý Dương cùng Doanh Chính phân biệt dẫn đội, nhưng hắn mới năm tuổi đã hỏi thăm dược liệu mắc tiền như nhân sâm, làm cho chưởng quầy thật kinh ngạc.
- Trong nhà có nhân sâm, mua làm gì?
Lý Quý Dương kinh ngạc hỏi.
Nhân sâm trong không gian của hắn đều sắp xếp thành núi.
Vài gốc gieo sớm nhất 001 đều không cho hắn động vào.
Đó là vài gốc nhân sâm nằm gần vị trí linh tuyền nhất, còn lại hắn không biết 001 làm như thế nào, dù sao đều là mấy trăm hơn ngàn năm nhân sâm.
Hiện tại hắn lấy ra đều trên trăm năm, hơn ngàn năm lại sợ bị chú ý, chỉ cấp cho Doanh Chính cùng Triệu Cơ dùng làm cấp cứu.
- Ta chỉ muốn biết thiếu gia mỗi ngày cấp cho cha ta một chén súp, trà sâm còn không ngừng uống, phải tìm bao nhiêu tiền.
Cam La thật nhận chân tính toán.
- Hắn là tiên sinh của ta, ta cung cấp nuôi dưỡng hắn thiên kinh địa nghĩa.
Lý Quý Dương ngồi xổm nhìn thẳng Cam La:
- Không cần hồi báo!
Hài đồng nho nhỏ, vốn nên khờ