Đừng tưởng rằng hắn không biết, Lý Quý Dương tự mình nói ra!
Nói muốn cấp cho người trong thôn trang đãi ngộ tốt một chút, còn phải đi qua quản gia đồng ý!
Thôn trang này đều là của hắn, còn phải cần quản gia đồng ý? Không nên chính mình nói gì chính là cái gì sao?
- Tôi không đánh thiên hạ, thiên hạ là dễ đánh như vậy sao?
Lý Quý Dương dè bỉu.
Người đọc qua lịch sử cũng biết, có thể cai trị một quốc gia cũng không phải là người đơn giản, hắn tự cho rằng mình là người đơn giản, tuy có chút dự kiến trước nhưng muốn hỏi dã tâm thì thật sự không có!
Dã tâm lớn nhất cũng chính là ngấp nghé một chút văn vật của thời đại này.
.
được rồi, ở thời đại này những đồ vật kia đều không phải là văn vật.
Ví dụ như thực đỉnh hắn dùng cơm.
Tuy rằng Lý gia trang không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng được tính là một tiểu quý tộc, cũng xếp ở cuối cùng, nhưng cũng là quý tộc, lúc ăn cơm có thể dùng đỉnh, nhưng tấu nhạc đương nhiên là không có.
Nhà giàu có quý tộc thời cổ đại lúc ăn cơm cần tấu nhạc gõ chuông, dùng cường thịnh thực phẩm trân quý (gõ chuông, liệt đỉnh mà ăn).
Dùng từ hình dung "cuộc sống xa hoa" quyền quý hào hoa xa xỉ phô trương, trước đây còn hình dung cuộc sống phú quý xa xỉ xa hoa.
Dùng đỉnh cũng chỉ có Lý Quý Dương có thể sử dụng, chờ tiểu thiếu gia trưởng thành hắn cũng có thể dùng, người khác lại không được.
Cho nên Lý Quý Dương luôn luôn thật ngấp nghé "bát cơm" của hắn.
.
tuy chế tạo thô nhưng tuyệt đối là loại thực đỉnh hắn chưa từng nhìn thấy qua.
Tuy rằng không phải là thực đỉnh quý báu gì, nhưng ở trong mắt Lý Quý Dương lại có thể liệt vào đối tượng nghiên cứu!
Đáng tiếc đó là ở đời sau, hiện tại thực đỉnh này là của hắn, mỗi ngày hắn đều cần dùng, mỗi ngày là dùng văn vật đồ cổ ăn cơm!
- Vậy anh để dành tiền làm gì?
Không tranh giành quyền lợi, lưu trữ nhiều tinh tệ như vậy làm gì?
- Không biết a!
Lý Quý Dương nói:
- Hiện tại tôi còn không biết cần mua cái gì, có lẽ là một người máy bảo tiêu dùng chạy trốn? Hoặc là vàng bạc châu báu? Mà sao hệ thống này của anh không ai mua bán vàng bạc châu báu nha?
- Loại đồ vật này ai mua ai bán?
Thanh âm máy móc không cảm xúc, nhưng những lời này tràn ngập vẻ khinh bỉ nồng đậm!
Ai có đồ vật như vậy lại đi giao dịch vàng bạc châu báu? Có nhiều hàng hóa có giá trị giao dịch còn lớn hơn vàng bạc châu báu rất nhiều được không!
- Không có vàng bạc châu báu a!
Kỳ thật Lý Quý Dương chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.
Thanh âm máy móc không lên tiếng, cảm thấy được cùng người này nói đạo lý thật quá mệt mỏi!
- Đúng rồi, có giao dịch vải vóc không?
Lý Quý Dương lại hỏi.
- Có.
Đây là vật tư dân sinh.
Hơn nữa lượng giao dịch thật lớn, dù sao vải vóc ở trong tinh tế cũng thật sự không thiếu.
Một tinh cầu trồng bông cực lớn, một năm sản lượng thập phần khả quan, thợ may chế tạo quần áo đều ra hàng triệu bộ.
Hai người nói chuyện không hợp, Lý Quý Dương đi ra hệ thống tiến vào không gian, ăn hoa quả, bắt đầu làm việc nhà nông.
Hiện tại hắn làm việc ngày càng thuận tay!
Làm việc nhà nông xong mới đi ra không gian, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát lại ngủ mất.
Chờ ngủ một giấc thức dậy, vô sự để làm, đi ra cửa mang theo Lý Bình cùng Lý An dạo quanh Lý gia trang một lần.
Bố cục cũng như vậy, nhưng đi tới phía sau mới nhìn thấy nơi ở của người hầu.
Nhà tranh bùn đất