- Các ngươi nói rất đúng!
Lý Quý Dương cơ hồ cần khóc rống lưu nước mắt, Tần Thủy Hoàng thống nhất văn tự đúng, thống nhất đo lường cũng đúng!
Bằng không một văn tự lại có vài loại thậm chí mấy chục loại phương pháp sáng tác, đối với người đã quen với một loại phương pháp sáng tác như Lý Quý Dương mà nói thật sự là không tin nổi!
Cuối cùng vẫn là Thuần Nhã đề nghị, một cửa treo một mảnh vải, đó là WC cấp cho nữ nhân sử dụng, một cửa đâm cành cây to, đó là cấp cho nam nhân sử dụng, lúc này mới đem sự tình giải quyết.
Đương nhiên đến trưa Lý Quý Dương đói bụng, nhưng những người này không có một người nào kêu đói, giống như đều đã quen rồi.
- Người đâu!
Lý Quý Dương cảm giác mình có chút giống Chu lột da.
- Thiếu gia!
Thuần Nhã luôn đi theo hắn không xa.
- Đi nhà bếp nhìn xem, làm một chút canh thịt, ngâm chút đôn bính, bên trong canh thịt phải có cục xương thịt, nhiều một chút, cho người trong nhà bếp mang tới cấp cho mọi người ăn, làm việc tới giờ này bụng của ta đều quắt!
Hắn vẫn là người chỉ huy đâu, người hạ khí lực chỉ sợ không còn sức lực gì nữa chứ?
- Dạ!
Tuy Thuần Nhã kinh ngạc với quyết định của thiếu gia, nhưng năng lực chấp hành rất tốt.
- Làm cho tất cả mọi người đều được ăn, kể cả lão nhân cùng nhi đồng, hiểu không?
Lý Quý Dương sợ người trong nhà bếp làm kỳ thị, chỉ cung cấp đồ vật cho tráng lao động, lão nhân nhi đồng cùng nữ nhân không có ra sức thì không cho ăn!
Không được!
Nếu làm như vậy chính hắn cũng không được ăn a!
Bởi vì hắn cũng không có làm gì, chỉ đứng nơi đó chỉ tay năm ngón mà thôi đâu.
Kỳ thật cho dù hắn muốn tự làm những người này cũng không thể để cho hắn tự đi làm đó thôi.
Nếu thật sự để cho thiếu gia đi đào hố phân, quản gia trở về còn không mắng chết bọn hắn sao!
- Dạ!
Thuần Nhã thoáng do dự một chút, vẫn đáp ứng rồi.
Lý Quý Dương cười híp mắt, quả nhiên!
Nếu chính mình không phân phó, nhất định là không có phần của lão nhân nhi đồng cùng nữ nhân!
Nhà bếp có ba mươi người, đều là nữ tử phụ trách nấu cơm, mỗi ngày đều có không ít đồ vật được đưa vào nhà bếp, làm ra cái ăn cung cấp toàn bộ thôn trang điền bụng.
Ngày hôm qua làm thịt hai con trâu, xương cốt không thiếu, toàn bộ đều đưa tới, dùng thật nhiều đào chậu thô kệch chứa đựng, một người được phát một đào chậu chứa cục xương thịt, mang theo nửa chậu nước canh, còn có một khối đôn bính.
Niên đại này phương thức nấu nướng vẫn thật sơ sài, Lý gia trang càng là như vậy, Lý Quý Dương ăn đồ vật không phải là nướng thì là nấu cùng đôn, không còn phương thức nấu nướng nào khác.
Đồ gia vị cũng ít hơn nhiều lám, nhưng nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên phong phú đủ bù đắp thiếu thốn đồ gia vị, bởi vì trâu Tần Xuyên tuyệt đối không từng nếm qua thức ăn gia súc hiện đại!
Thực đỉnh của Lý Quý Dương cũng bị Thuần Nhã gọi một kiện phụ ôm qua, trong thực đỉnh có cục xương thịt, đều băm thành khối nhỏ, Thuần Nhã cầm theo cái hũ nhỏ bên trong là canh thịt, còn có một khối đôn bính.
Rõ ràng là vì chuẩn bị cho hắn, đồ vật bên trong đều là tốt nhất!
Lý Quý Dương liền ôm thực đỉnh ngồi trong lều dựng sẵn ăn cơm, những người khác thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn.
Lý Quý Dương xem như đặc biệt chiếu cố, chẳng những có lều còn có người "đặc biệt" hầu hạ hắn dùng cơm.
.
Thuần Nhã.
Kỳ thật chỉ là lấy đôi đũa, chuyển cái bát, Lý Quý Dương cũng không muốn người ta xem hắn thành nhân sĩ tàn chướng, ăn cơm cũng phải có người đút, còn sống nổi hay không?
Hắn luôn không hiểu có chút người, ngay cả ăn một bữa cơm cũng cần đợi thị nữ hầu hạu, nếu bụng không phải là của mình, chỉ sợ ngay cả ăn cơm đều để người thay thế làm phiền.
- Ngươi cũng ăn một chút!
Lý Quý Dương dùng một đào bát sạch sẽ đổ chút canh thịt, còn gắp vài cục xương thịt bỏ vào, đưa cho Thuần Nhã:
- Trong chốc lát còn phải làm việc đâu!
-