Chỉ hi vọng quý nhân thương tình thiếu gia tuổi nhỏ, mà bọn họ lại không biết, có thể quên đi sự thất lễ của thiếu gia!
- Quản gia cũng đi ra xem một chút đi!
Lý Quý Dương cũng sai khiến quản gia đi ra ngoài.
- Dạ!
Lý Trung cơ hồ té chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Cơ cùng Doanh Chính còn có Thuần Nhã, mọi người quay đầu nhìn Lý Quý Dương, Triệu Cơ mở miệng trước:
- Cảm ơn ngươi, tiểu Dương.
Tuy rằng chỉ có nửa ngày thu lưu giúp đỡ cùng một đêm, còn có ba bữa cơm, nhưng đối với Triệu Cơ mà nói đây đã là trải qua tốt lắm, không có ai ham sắc đẹp của nàng, tiểu thiếu niên này tôn trọng nàng, bởi vì buổi tối nàng ngủ cùng nãi mẫu còn có tiểu anh nhi, không sợ có người nửa đêm lẻn vào phòng, lại càng không sợ có người mò lên giường.
Ngủ chính là giường sưởi!
Một đêm hai mẹ con họ ngủ vô cùng thoải mái.
Tiểu oa nhi nửa đêm tỉnh, đều là Lan nãi mẫu chiếu cố, nàng chỉ ở trên giường chỉ điểm một chút đã được Lan nãi mẫu vô cùng cảm kích.
Mà Doanh Chính thì nghĩ tới Lý Quý Dương vì mẹ con họ mà dám chống cự với Mông Vũ tướng quân!
- Ngài còn là nghĩa mẫu của ta đâu!
Lý Quý Dương chớp mắt bám víu quan hệ:
- Có phải hay không? Nghĩa mẫu?
Triệu Cơ bật cười, lúc này vẫn nhận thức nàng làm mẹ nuôi, có thể thấy được Lý Quý Dương là thật tâm:
- Được, sau này ta chính là nghĩa mẫu của con!
- Nghĩa mẫu ở trên, xin nhận con cúi đầu!
Lý Quý Dương lập tức quỳ xuống dập đầu.
- Ngoan!
Triệu Cơ sờ sờ đầu của hắn:
- Nghĩa mẫu phải đi, sau này sẽ phái người đi qua thăm con.
Nếu nói xuất cung đi thăm hỏi, Triệu Cơ không biết khi nào có thể đi ra ngoài, hoặc là cả đời đều không ra được, nhưng nàng cũng sẽ không quên Lý Quý Dương.
Sẽ phái người đi ra thăm hắn.
- Ân!
Lý Quý Dương gật đầu, thuận tiện bưng lấy một hộp gỗ:
- Đây là lễ vật đưa cho nghĩa mẫu.
- Là cái gì?
Triệu Cơ nói xong liền mở ra, kinh ngạc lập tức khép lại hộp gỗ:
- Tiểu Dương.
.
- Nghĩa mẫu, mẹ vừa mới tiến cung, lại không có gia thế chỗ dựa, vậy phải có tiền tài bàng thân.
Lý Quý Dương đem hộp gỗ đặt vào trong tay nàng:
- Con nuôi bổn sự khác không có, chút tiền biếu nghĩa mẫu vẫn có!
Triệu Cơ sau khi tiến cung nhất định sẽ bước đi gian nan, chỗ dựa duy nhất của nàng chính là chút cảm tình năm xưa với Lữ Bất Vi, là một thương nhân, không có lợi sẽ không làm, hắn cho Triệu Cơ một phần, nhất định sẽ từ trên người nàng cầm lại mười phần!
Doanh Chính phỏng chừng cũng nghĩ tới hai mẹ con mình tay không tiến cung, cái gì đều cần xin người khác giúp đỡ, liền giữ im lặng đem hộp gỗ nhét vào trong tay a nương:
- A nương, tiểu Dương nói rất đúng!
Lúc bọn họ làm con tin ở Triệu quốc, những người muốn cầu gặp bọn họ cũng cho thủ vệ rất nhiều tiền, cấp tiền cho thủ vệ còn nhiều hơn cho chính bọn họ!
Mà lúc bọn họ rời Triệu quốc, cũng có mang theo chút tiền bạc, nhưng dọc đường không biết đã bị tổn thất bao nhiêu, sau khi trở về cũng không còn dư được bao nhiêu.
- Đại công tử, phu nhân, đã có thể khởi hành!
Mông Vũ đi vào nói.
Bên ngoài đã sắp xếp xong, chuẩn bị một xe hai ngựa kéo, đây là lúc tới đây mang theo, là cấp cho đại công tử cùng phu nhân sử dụng.
- Vậy khởi hành đi!
Doanh Chính không nói gì nữa, càng không nói