- Tại hạ Lăng Di, là tới tìm sư đệ, hắn họ Lý, tên Quý Dương.
001 niệm lại một phen lời dặn của Lý Quý Dương:
- Sư phụ phái ta đi qua xem hắn, còn tặng một ít năm lễ.
- Sư huynh của thiếu gia?
A Đại vừa nghe liền mở một cánh cửa:
- Trước mời vào!
Bọn họ chỉ có mười một người, mà trong thôn trang có hơn trăm nam nhân, không cần sợ nhóm người này có tâm địa độc ác.
Lý Trung đi vào bẩm báo:
- Thiếu gia, có mười một người đến thôn trang, nói là sư huynh của ngài.
- Sư huynh?
Lý Quý Dương vui mừng đứng lên:
- Mau mời!
Lý Trung lập tức tự mình đi ra ngoài dẫn người vào sân, Lý Quý Dương sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy 001 liền cười a a nghênh đón:
- Lăng sư huynh!
- Lý sư đệ!
001 chiếu theo kịch bản cùng Lý Quý Dương cúi chào lẫn nhau.
Lý Trung vừa nhìn liền biết, lập tức cao hứng làm cho người bưng lên rượu gạo, nhà bếp giết dê làm đôn bính!
- Sư phụ thật lo lắng ngươi, sợ ngươi cuộc sống túng quẫn, để cho ta mang theo tiền tài cho ngươi phòng thân.
Bởi vì còn có Lý Bình Lý An, ngoài ra còn Lý Phúc với Thuần Nhã luôn canh giữ bên cạnh nên hai người nói chuyện vẫn cẩn thận.
001 vỗ tay, mười người đi vào, bọn họ đều thật trầm mặc, buông gói to xuống liền đi ra ngoài, hành động thật chỉnh tề.
Khóe môi Lý Quý Dương co rút, cho dù biết bọn họ là người máy nhưng có thể nhân tính hóa hơn một chút được hay không? Nhìn xem 001, sửa chữa một chút bề ngoài nhìn thấy chẳng khác gì là người thường!
Mặc dù bề ngoài màu sắc tự vệ hóa chỉ có thể duy trì được ba giờ, sau đó sẽ khôi phục nguyên dạng, nhưng cũng đủ cho Lý Quý Dương làm chút gì đó.
001 ngồi yên không nhúc nhích, Lý Quý Dương ý bảo Lý Phúc mở ra.
Lý Phúc lần lượt mở ra, đều là thùng nhỏ, nhìn thật nặng, như là chứa đồ vật.
Mở ra thùng thứ nhất Lý Phúc liền nhìn qua Lý Quý Dương, Lý Quý Dương vươn cổ nhìn lại, bên trong tràn đầy kim bính.
Lý Quý Dương lại bảo hắn mở ra thùng thứ hai.
Tổng cộng là năm thùng vàng, năm trăm kim, một thùng trân châu, một thùng đao tệ, một thùng là thịt khô, một thùng là trường mệnh khóa bằng bạc cho hài tử, hơn một trăm kiện, đều là 001 dựa theo yêu cầu làm ra, cuối cùng là thùng chứa hai đàn rượu ngon.
Mười thùng đều có lai lịch, đến từ vị sư phụ không tồn tại của hắn.
Lý Quý Dương cũng không cấm đoán mọi người chạy tới chủ viện, người lui tới đều nhìn thấy sư huynh của thiếu gia đến thăm thiếu gia, còn có đám người Lý Phúc tận mắt nhìn thấy lễ vật, mấy thứ này xem như qua đường sáng.
Lý Phúc cũng giống như cha của hắn cười híp mắt, có nhiều tiền như vậy sơn trang của bọn họ cũng có đủ lòng tự tin.
- Nếu đồ vật đều đã đưa tới, ta còn có việc, cáo từ trước.
001 hoàn thành xong nhiệm vụ, liền đứng dậy cáo từ.
- Được, thật cảm tạ sư huynh đến thăm ta.
Lý Quý Dương cười a a tiễn người ra cửa.
Lý Trung nghe nói người cần đi, lập tức đuổi tới sốt ruột kéo Lý Quý Dương:
- Thiếu gia, không lưu người ăn cơm sao?
- Không cần.
Lý Quý Dương nhủ thầm ăn gì mà ăn?
Bề ngoài người máy cho dù có bộ dáng của nhân loại nhưng cũng không có hệ tiêu hóa bên trong, người ta ăn là năng lượng bản, năng lượng mặt trời mà không phải thực vật của nhân loại.
- Vậy vậy chờ một lát a!
Lý Trung nhanh chóng chạy vào nhà bếp:
- Nhanh lên! Đem thịt khô, con thỏ hong gió đều gói lại cho ta!
Nhà bếp luống cuống tay chân, thu thập ra hai bao lớn, Lý Trung vội vàng cầm lấy chạy nhanh ra ngoài.
001 mới mang theo người bước qua cửa, Lý Trung đã chạy tới:
- Đến! Đây là thiếu gia đưa cho tiên sinh!
001:
- !
Lý Quý Dương:
- !
- Đây là thỏ hong gió, còn có chút thịt dê yêm chế.
Hai túi lớn nhìn rất nặng.
Trong nhà không có gì lấy được ra tay, chỉ có hai thứ này Lý Trung tự nhận là mùi vị không sai, là bạn già của hắn sở trường nhất, ngay cả người trong Hàm Dương thành từng nếm qua