Tiệm châu báu này lớn hơn toàn bộ cửa hàng mà bọn họ đã đi qua, đồ vật bên trong cũng nhiều, ở bên ngoài không có bán trân châu nhưng trong này cũng có, nhưng giá cả mắc hơn rất nhiều.
Bởi vì Tần quốc không nằm ở ven biển, trân châu là mua từ quốc gia khác mang về, giá cả đương nhiên sang quý.
Hơn nữa trong thời đại Chiến quốc, xuống biển vớt trân châu không phải là chuyện dễ dàng, không có bình oxy, không ai nhân công nuôi dưỡng, toàn bộ đều là trân châu sinh trưởng trong tự nhiên, đương nhiên vớt thật khó khăn.
Cho nên những người lớn lên nơi bờ biển đều cần luyện công phu nín thở, mưu đồ xâm nhập trong biển vớt trân châu, bán được số tiền lớn.
Tần Chiêu Vương đem trân châu đặt song song với ngọc, liệt vào hàng đứng đầu "Khí sức bảo tàng"
Đáng tiếc không phải trong vỏ trai nào cũng có trân châu, cũng không phải mỗi viên trân châu đều mượt mà, loại trân châu lớn càng thêm thưa thớt.
Trong không gian của Lý Quý Dương chất đầy hơn mười hộp trân châu, mỗi viên đều bảo quang sáng ngời xinh đẹp!
Nhưng trong tiệm này đều là trân châu thời kỳ Chiến quốc a!
Tuy nhìn thấy cũng không phải tốt lắm, lúc này quốc gia sản xuất trân châu lớn nhất là Sở quốc, tiếp theo là Tề quốc, thứ ba là Yến quốc.
Ba quốc gia này đều có biên cảnh gần biển, nhất là Sở quốc, đường ven biển dài nhất, sản xuất trân châu cũng nhiều nhất.
Cửa hàng này có mua bán trân châu, bình thường một viên trân châu phải có giá năm mươi bố tệ, hơn lớn một chút mượt mà một chút đều trên trăm bố tệ, một chuỗi trân châu lớn nhỏ xuyến thành vòng cổ còn có giá năm kim!
Lý Quý Dương có chút ngẩn ra, trong không gian của hắn có rất nhiều trân châu làm thành vòng cổ, đều lớn, hơn mười chuỗi, hắn còn tính toán đưa cho Triệu Cơ!
- Mắc như vậy a!
Thuần Nhã cảm thán một câu, nàng cũng lần đầu tiên nghe nói tới "trân châu", quả nhiên là sang quý vô cùng.
Không thấy thiếu gia cũng chưa mua sao!
- Thứ này a, đến từ trong biển, trong vùng nước ngọt lại ít, vả lại.
.
Lý Quý Dương nói cho nàng nghe muốn vớt được trân châu khó khăn bao nhiêu.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy được thứ này bán vậy cũng không mắc, người trên bờ thì không cách nào hiểu được xâm nhập trong biển vất vả bao nhiêu, đều cảm thấy được không tưởng tượng nổi!
Vạn nhất chết đuối thì sao?
- Trân châu là tốt, những người đó có thể vớt châu thành công thật sự là vận may của bọn họ.
Một thiếu gia đưa tay vuốt trân châu, vẻ mặt kiêu căng, khinh thường người vớt châu, lại thích trân châu.
Lý Quý Dương liếc mắt nhìn, đây không phải là Vương thiếu gia gặp được ngày đó sao?
- Không có người vớt châu, trân châu cũng chỉ là cục đá chôn trong nước thôi.
Lý Quý Dương châm chích trở lại, mặc dù biết thời đại này bậc thềm tươi sáng, người vớt châu đa số là bình dân, thậm chí vì vớt châu còn dùng tội phạm hoặc là nô lệ tù binh thủ châu, bởi vì vớt châu nguy hiểm rất lớn, đôi khi vì một viên trân châu sẽ có vô số người táng thân biển khơi.
- Hừ! Đám người thấp hèn, có thể đụng tới trân châu đều là vinh quang vô thượng!
Vương thiếu gia lại không cho là như vậy, hắn từ khi sinh ra đã ăn trên ngồi trước, chưa từng gặp qua khó khăn, cả người đều là kiêu ngạo cao quý.
- Không có người vớt châu, ở đâu ra trân châu?
Lý Quý Dương cảm thấy được nhân dân lao động quang vinh nhất.
- Ta cảm thấy được vị tiểu thiếu gia này nói thật có đạo lý.
Bên cạnh một thiếu gia mặc hoa phục cẩm y ôm quyền hướng Lý Quý Dương, đây là đồng ý lời nói của hắn.
- Vậy cũng không nhất định, trân châu có thể nói là đứng đầu khí sức bảo tàng, há có thể làm cho người ta tùy ý đụng chạm?
Có người thích luận điệu của Lý Quý Dương, lại có người đồng ý Vương thiếu gia.
Tiệm châu báu này thật lớn, người tới cũng nhiều, vả