Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp nói với Tạ Hộ muốn đi thôn trang ở Quảng Đông thanh nhàn mấy ngày thật cũng không phải nói đùa. Sau khi hôn lễ của Thẩm Thái chấm dứt, Thẩm Hấp và Tạ Hộ liền chuẩn bị xuất phát.
Trước đi lên đường, Quốc Công Thẩm Diệp từng tới Thương Lan Uyển tìm Thẩm Hấp nói chuyện một hồi, hai phụ tử ở thư phòng bàn luận hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là kết cục Thẩm Diệp nổi giận đùng đùng tông cửa xông ra.
Đây là lần đầu tiên Tạ Hộ theo Thẩm Hấp xa nhà, rải rác thu thập rất nhiều đồ vật linh tinh. Nàng chỉ dự tính mang theo Trúc Tình và Hoa Ý, những người khác lưu lại Thương Lan Uyển, tạm thời giao cho Hồ tổng quản trông giữ.
Về phần Trường Thọ, Tạ Hộ thật ra có ý dẫn hắn cùng đi, bất quá Thẩm Hấp lại kiên quyết không chịu, ngay chính Trường Thọ cũng không nguyện ý cùng Thẩm Hấp ra cửa. Sau đó Tạ Hộ nghĩ lại, mỗi ngày Trường Thọ còn phải đi học, nếu cùng bọn họ đi Quảng Đông thì việc học khẳng định sẽ bị trì hoãn. Tuy nhiên nếu để Trường Thọ lưu lại Thương Lan Uyển nàng vẫn có điểm không yên tâm, rốt cuộc Lục Châu nương của hắn chính là bị người trong phủ này hại chết, cho tới hôm nay cũng không biết hung thủ là ai? Khi nàng cùng phu quân ở Thương Lan Uyển, người đó không dám đụng đến Trường Thọ, nhưng khi bọn họ đều ra ngoài thì rất khó bảo toàn Trường Thọ còn có thể bình an không có việc gì.
Tạ Hộ trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định đem hắn đưa đến Quy Nghĩa Hầu phủ nhờ Vân thị. Vân thị hỏi rõ ràng lai lịch của hài tử liền đáp ứng giúp Tạ Hộ chăm sóc, ở lại trong viện của Nhị phòng, an bài một tiểu viện cho Trường Thọ và tiên sinh, người hầu hạ là Tạ Hộ từ Thương Lan Uyển chuyển qua, thật ra không cần phiền toái Vân thị.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng xong, Tạ Hộ liền theo Thẩm Hấp rời kinh thành, hướng Quảng Đông chạy đến.
Quảng Đông ở phía Đông Nam, cách kinh thành ngàn dặm, khoái mã chạy không ngủ không nghỉ cũng phải mất mấy ngày đêm. Tạ Hộ cùng hai nha hoàn ngồi xe ngựa, một đường hành tẩu không thể nào nhanh hơn cưỡi ngựa. Thẩm Hấp cũng không gấp rút, dọc đường đi mang theo Tạ Hộ du sơn ngoạn thủy, gặp được địa phương nào chơi vui liền dừng lại vài ngày, sau đó lại lên đường.
Tạ Hộ một đường ăn uống vui chơi thật tận hứng. Đoàn người hết nghỉ rồi đi, ước chừng sau hai tháng mới tới thủ phủ của Quảng Đông, vừa vào cửa thành thì thôn trang liền có người tới đón bọn họ.
Tới đón là một hán tử tráng kiệt khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc như là một nông dân bất quá giơ tay nhấc chân sẽ lộ ra khí phách mà tuyệt đối không phải một người nông dân bình thường có được. Trang đầu thấy đoàn xe của bọn họ liền vội vàng chạy ra chào đón, chủ động dẫn ngựa cho Thẩm Hấp, hồi bẩm: “Công tử, thôn trang đều thu thập sẵn sàng, chỉ chờ ngài và phu nhân tiến vào. Kỳ này xin hãy trụ lại lâu một chút.”
Thẩm Hấp cười cười: “Nhất định rồi.”
Xoay người xuống ngựa, Thẩm Hấp đi tới trước xe ngựa, đứng ngoài màn xe hỏi bên trong: “A Đồng có mệt hay không, chúng ta đi vào thành ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi mới vào thôn trang.”
Tạ Hộ xốc lên một góc màn xe, lộ ra đôi mắt đen bóng linh hoạt nói với Thẩm Hấp: “Phu quân, thiếp không mệt, chỉ hơi nóng một chút thôi.”
Thẩm Hấp xốc màn xe lên cho nàng rồi treo trên vách xe, bảo Tạ Hộ: “Nơi này không phải kinh thành, không cần giữ quy củ nhiều như vậy. Nàng cũng đừng che màn kín mít, hiện giờ thời tiết tháng sáu rồi, nàng che như vậy không sợ ngộp thở sao.”
Màn xe xốc lên, trong xe ngựa mới xem như thông gió. Hoa Ý và Trúc Tình vội vàng đem mành bên kia treo lên. Thẩm Hấp duỗi tay xoa xoa gương mặt vì nóng nên có chút đỏ lên của Tạ Hộ hứa hẹn: “Nhịn một chút, chúng ta vào thành ăn cơm, ăn cơm xong liền đến thôn trang. Sau thôn trang có một hồ tắm thiên nhiên, ta dẫn nàng đi tắm rửa, bảo đảm nàng sẽ mát mẻ.”
Tạ Hộ đỏ mặt lên, từ cửa sổ xe vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bưng kín miệng Thẩm Hấp trách: “Mau đừng nói nữa, khiến người chê cười.”
Thẩm Hấp chụp lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay nhéo nhéo, sau đó mới buông ra.
Trang đầu kia biết người ngồi trong xe ngựa chính là phu nhân, liền mau chóng tiến đến hành lễ vấn an: “Tiểu nhân Trương Dương, là trang đầu của Gia Tú trang, xin thỉnh an phu nhân.”
Hán tử kia tên là Trương Dương, nói chuyện rành mạch, cũng không hàm hồ, vừa tự giới thiệu xong thì không màng còn ở ngoài đường quỳ xuống trước xe ngựa của Tạ Hộ, quy củ dập đầu lạy ba cái.
Tạ Hộ ra hiệu cho Hoa Ý xốc lên màn xe, nói: “Trương trang đầu mau mời đứng lên, không cần đa lễ.”
Lúc này Trương Dương mới từ trên mặt đất bò dậy, không dám ngẩng đầu nhìn người trong xe, chỉ dùng ánh mắt lướt qua, cảm thấy trong xe không sáng lắm nhưng lại có một người như đang tỏa ra tia sáng quý báu, gương mặt không thấy rõ nhưng vẻ quý khí thì lại rất rõ ràng.
Hành lễ xong, Trương Dương chờ Thẩm Hấp xoay người lên ngựa, sau đó mới mang theo hai huynh đệ trong trang đi ở đằng trước mở đường cho Thẩm Hấp.
Tạ Hộ chưa bao giờ tới phủ Quảng Châu, đối với cảnh tượng trên đường rất là tò mò, chỉ cảm thấy rời kinh thành ngàn dặm quả nhiên có rất nhiều thứ chưa hề thấy qua. Bên đường có người pha trà, họ uống đều hồng trà đậm đặc, còn có nữ nhân cũng dùng thuốc lào, dựa vào cạnh cửa, hoặc là xem người chơi cờ, hoặc là cùng người nói chuyện phiếm, đều sẽ cầm tẩu thuốc lào hút vài hơi.
Hoa Ý nhìn cảnh này không khỏi líu lưỡi: “Phu nhân, nhìn các nàng kìa, dân phong ở phủ Quảng Châu xác thật rộng mở rất nhiều so với kinh thành.”
Hoa Ý nói chuyện mà đầu thì vẫn dán vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bị Trúc Tình kéo lại, trách cứ trừng mắt liếc Hoa Ý một cái: “Cho dù có rộng mở nhưng muội cũng không thể như vậy, bằng không là làm mất mặt phu nhân.”
Hoa Ý từ nhỏ chính là bị Trúc Tình mắng đến lớn, chỉ cười cười cho qua rồi lại ghé vào cửa sổ ngắm không ngừng. Trúc Tình bất đắc dĩ lắc đầu, Tạ Hộ cười bảo Trúc Tình: “Không sao, Hoa Ý cũng là tò mò thôi.”
Hiện tại Hoa Ý và Trúc Tình bất quá cũng chỉ mới mười lăm tuổi, Hoa Ý làm người khéo đưa đẩy, Trúc Tình làm việc lão thành, tuy có những ưu điểm hơn thiếu nữ cùng tuổi, bất quá cũng thắng không nổi tính tình thích điều mới lạ của lứa tuổi này. Tuy Trúc Tình mắng Hoa Ý nhưng cặp mắt kia cũng không nhịn được liếc ra ngoài cửa sổ.
Xe ngựa ngừng trước một tòa tửu lầu, Tạ Hộ từ cửa sổ xe nhìn thấy tòa tửu lầu này cũng có tên là Phù Dung Viên, trong lòng liền hiểu rõ.
Thẩm Hấp xốc lên màn xe, vươn tay cho nàng: “Phu nhân, đã tới nơi rồi, xuống xe ăn cơm đi.”
Tạ Hộ đưa tay cho Thẩm Hấp, được phu