Edited by Bà Còm in Wattpad
Thôn trang được xây ở lưng chừng núi, một con đường mòn được san bằng phẳng phiu thông từ dưới chân núi đi lên, xe ngựa có thể trực tiếp ngừng ở trước cửa thôn trang.
Thẩm Hấp ôm Tạ Hộ xuống xe, Tạ Hộ nhìn quanh một vòng, cảm thấy chung quanh thôn trang ý xuân dạt dào. Trước cửa thôn trang có hai cây hòe cổ thụ cao ngất, cành lá sum xuê che được ánh mặt trời chói chang, có thể thấy mùa hè trong trang nhất định sẽ không quá nóng.
Tạ Hộ được Thẩm Hấp đặt xuống đất, hai đội người trong thôn trang đều ào ra, đại khái trên dưới hai mươi người, tự động xếp thành hai hàng có nam có nữ, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu cho Thẩm Hấp và Tạ Hộ: “Bái kiến công tử, bái kiến phu nhân.”
“Đều đứng lên đi.” Thẩm Hấp vung tay, tất cả tôi tớ trong trang đều đồng loạt đứng lên, được huấn luyện nghiêm chỉnh đứng yên tại chỗ, chờ đoàn người Thẩm Hấp và Tạ Hộ đi vào.
Ở trong ấn tượng của Tạ Hộ, cái gọi là thôn trang chắc hẳn cùng một loại như điền trang với các phòng rộng thấp lè tè, không ngờ thôn trang này lại không phải là loại điền trang đơn giản, mà trông giống như một 'thế ngoại đào viên' cho ẩn sĩ cư trú, là một tiên cảnh ở nhân gian giấu sau rừng cây ăn quả rậm rạp. Phòng ốc phần lớn dựa theo địa hình của sườn núi mà xây, cao thấp xa gần tầng tầng lớp lớp, đình đài thủy tạ xa hoa lộng lẫy, "một bước thấy hoa, mười bước thấy cảnh", tất cả đều tinh xảo như chốn thiên đình. Qua ba đại môn là đến chủ viện, sân trước chủ viện cũng là cây ăn quả sum xuê, trái cây vàng mọng chằng chịt trên cành nhìn vừa mới lạ vừa mê người.
Trương Dương là trang đầu của thôn trang này, ông ta đích thân đưa Thẩm Hấp và Tạ Hộ đến chủ viện. Hai nô tỳ đã sớm canh giữ trước cửa, thấy Tạ Hộ liền tiến lên hành lễ: “Nô tỳ Hương Liên, nô tỳ Thanh Liên, bái kiến công tử, bái kiến phu nhân.”
Hai nha hoàn uyển chuyển quỳ lạy, dáng người quyến rũ, dung mạo diễm lệ, nhìn gương mặt có chút tương tự. Nha hoàn bên trái mặc xiêm y hồng nhạt tựa hồ hiểu rõ ánh mắt của Tạ Hộ, bèn giải thích: “Chúng nô tỳ là tỷ muội ruột thịt, nô tỳ Hương Liên là tỷ tỷ, năm nay mười sáu, Thanh Liên là muội muội, năm nay mười lăm.”
Tạ Hộ gật đầu, kêu Hoa Ý và Trúc Tình đứng phía sau tiến ra cùng tương giao. Tạ Hộ theo Thẩm Hấp đi vào trong chính viện, Trương Dương liền lui xuống.
Hoa Ý và Trúc Tình theo Hương Liên và Thanh Liên đi một vòng hậu viện để quen thuộc hoàn cảnh.
Thẩm Hấp vào chủ viện liền trực tiếp đi thư phòng đầu tiên phía bên trái, kêu Tạ Hộ cứ tự đi dạo nhìn xem.
Tạ Hộ biết phu quân có việc phải làm liền gật đầu, ở trong phòng đi vài vòng, phát hiện bên trong không thiếu thứ gì. Mành đã được thay bằng sa mỏng màu trắng, đệm chăn vật phẩm linh tinh tất cả đều đã thay mới, trong phòng đốt hương trái cây rất dễ ngửi, không giống đàn hương hay mùi hoa nồng đậm nhưng cũng thấm vào ruột gan.
Hương Liên bưng một mâm long nhãn vàng tươi đi vào, thấy Tạ Hộ đang đứng trước tấm bình phong thêu ngắm nghía, đi tới nhẹ giọng hồi bẩm: “Phu nhân đi đường xóc nảy, sợ là mệt mỏi không ít. Nô tỳ hái được chút long nhãn, phu nhân nên ăn mấy trái giải khát.”
Tạ Hộ nhìn nha đầu lanh lợi mỉm cười gật đầu. Lúc này Hương Liên mới thấy rõ diện mạo của vị phu nhân này, gương mặt tinh xảo như được vẽ ra, mắt hạnh má đào, mũi nhỏ cao thẳng, đôi mắt sáng bóng như hai viên hắc diệu thạch, cánh môi căng mọng hơi nhếch lên mang theo nụ cười tủm tỉm, trên người mặc váy xòe bằng lụa tơ tằm thêu hoa văn bằng chỉ bạc, vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết được quấn bằng một thắt lưng to bản càng lộ ra dáng người yểu điệu, thật là tuyệt thế giai nhân.
Hương Liên tự ti cúi đầu, bất động thanh sắc cắn cắn môi, thực mau chóng ngoan ngoãn lui ra phía sau, đi đến bên bàn khéo léo lột hai trái long nhãn căng mọng cho Tạ Hộ.
Tạ Hộ cho một trái vào miệng, chỉ cảm thấy thơm ngon vô cùng, liền không tiếc khen ngợi Hương Liên: “Ngọt lắm. Đây cũng được trồng ở thôn trang sao?”
Hương Liên nghe giọng nói của phu nhân thanh thúy động lòng người như tiếng chim hoàng oanh xuất cốc, mặt lại ửng hồng lên, dịu dàng mỉm cười trả lời: “Phu nhân nói rất đúng, tất cả cây ăn quả ở Gia Tú sơn đều là sản nghiệp của thôn trang, gồm có một ngàn hai trăm cây vải, ba trăm hai mươi cây long nhãn, một trăm hai mươi cây đào, một trăm hai mươi cây lê. Long nhãn này kết trái ở mấy cây ngoài sân viện, nô tỳ lúc nãy vừa mới hái xuống.”
Tạ Hộ vừa ăn long nhãn do Hương Liên lột vỏ vừa nghe báo cáo về số lượng cây ăn trái, kinh ngạc nhìn thoáng qua nha đầu này, hóa ra Hương Liên có thể biết tường tận về nội tình trong thôn trang đến như vậy, liền biết đây không phải là một nha đầu bình thường.
“Trong trang ngươi là người địa phương?” Tạ Hộ hỏi Hương Liên.
Hương Liên nghe xong kính cẩn trả lời: “Hồi phu nhân, nô tỳ và Thanh Liên là nữ nhi của quản gia Tào Chí Vinh, từ nhỏ đã lớn lên ở thôn trang này, được dạy dỗ lễ nghi và giọng nói của kinh thành, ngày thường cũng không hề xuống núi ra cửa, cho nên không coi như là dân địa phương chính tông.”
Tạ Hộ gật đầu, nhớ tới lúc nãy tiến vào thôn trang có nhìn thấy quản gia dẫn đầu, tựa hồ chính là họ Tào. Hương Liên và Thanh Liên hóa ra là nữ nhi của quản gia, thật là không hỏi không biết.
Hoa Ý và Trúc Tình bưng một chậu nước tới cho Tạ Hộ rửa mặt rửa tay, Hương Liên liền hành lễ lui xuống.
Tạ Hộ rửa ráy xong đang chuẩn bị đi thư phòng tìm Thẩm Hấp đem cho phu quân chút long nhãn.
Ai ngờ vừa đến ngạch cửa thì Thẩm Hấp cũng từ thư phòng đi ra, trong tay cầm một phong thơ đóng mộc đỏ đưa cho Triệu Tam Bảo, ở trong sân dặn dò hắn vài câu. Triệu Tam Bảo liền nhét phong thư vào vạt áo trước, 'ngựa không ngừng vó' chạy ra ngoài.
Lúc này Thẩm Hấp mới trở vào chính viện.
Tạ Hộ đã chuẩn bị sẵn khăn lông ẩm đưa tới, Thẩm Hấp tiếp nhận vừa lau tay vừa hỏi: “Nàng thấy nơi này thế nào? Tiện nghi dĩ nhiên không thể so với Quốc Công phủ, bất quá chỉ có hai chúng ta trụ lại