Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong kinh thành sự tình cấp bách, Thẩm Hấp vốn dĩ muốn tránh mặt trước khi vụ án phát tán để Thẩm Diệp không thể phát hiện, hiện giờ mưu sự đã thành, đương nhiên Thẩm Hấp phải trở về để chủ trì đại cuộc.
Hai người ở thôn trang thu dọn đồ đạc, Thẩm Hấp sai người dùng băng ướp lạnh bốn rương quả vải, cột lên lưng ngựa rồi ra roi thúc ngựa đưa về cho Tạ Cận và Vân thị. Tạ Hộ cảm thấy phí vận chuyển quá cao, chỉ cần đưa về hai rương là đủ rồi, nhưng nghĩ đến Trường Thọ đã quấy rầy phụ thân và mẫu thân một thời gian dài, cho nên nghe theo Thẩm Hấp đưa đi bốn rương.
Sau khi ngựa vận chuyển quả vải rời đi được hai ngày, Thẩm Hấp và Tạ Hộ cũng đã thu xếp xong, lại đi đến tiểu viện của Lạc Cần Chương cáo biệt ngoại tổ, chỉ là lần này Lạc Cần Chương không chịu gặp bọn họ.
Thẩm Hấp có chút thất vọng, còn Tạ Hộ thì lo lắng: “Lần trước thiếp nói quá lời, có khả năng chọc giận ngoại tổ. Hiện giờ ngoại tổ đang tức giận, chúng ta cứ mặc kệ ngài ở chỗ này, có phải không được tốt lắm chăng?”
Thẩm Hấp nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt một hồi lâu mới nói: “Ngoại tổ không phải người nhỏ mọn như vậy, khẳng định không liên quan đến nàng đâu. Ngoại tổ chỉ là không muốn gặp ta bởi vì ngài cùng ta ý tưởng bất đồng mà thôi. Chúng ta quay về kinh thành trước, chờ đến khi sự tình xử lý xong rồi, chúng ta lại cùng nhau trở về thỉnh tội với ngoại tổ.”
Tạ Hộ bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, đành phải như vậy.”
Hai người quỳ xuống trước cửa lạy cáo biệt, sau đó Thẩm Hấp đỡ Tạ Hộ lên xe ngựa.
Ngày hôm sau liền xuất phát chạy về hướng kinh thành.
*Đăng tại Wattpad*
Lần này đường về không được nhàn nhã như lúc tới, Thẩm Hấp sốt ruột trở về xử lý sự tình trong kinh cho nên lộ trình tương đối đi gấp gáp một chút. Tuy Tạ Hộ cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng cũng minh bạch lúc này không nên kéo chân của phu quân, kêu Hoa Ý và Trúc Tình đừng nói ra, kiên trì rong ruổi suốt năm ngày đường, chạy một mạch từ Quảng Đông tới Sơn Tây. Nhưng đoàn người còn chưa kịp rời Sơn Tây liền xảy ra chuyện.
Một đám thích khách che mặt chặn đường bọn họ. Nhiếp Nhung dẫn đầu các hộ vệ kiệt lực chống cự, ngay cả Thẩm Hấp cũng tự mình xuống ngựa chém giết thích khách. Chỉ là đám thích khách đó dường như cuồn cuộn không dứt, giết một đám thì đám khác lại ùa ra, giống như đã sớm mai phục. Hơn nữa bọn chúng không có ý định tràn ra một lúc, cứ từng tốp ào ra, dùng chiến thuật luân chuyển để đối phó với đội hộ vệ của Thẩm Hấp.
Nhiếp Nhung chém chết một thích khách đang định đánh lén Thẩm Hấp, hô lên: “Công tử, địch nhân quá nhiều, ngài mang theo phu nhân đi trước, thuộc hạ sẽ cản phía sau.”
Thẩm Hấp do dự một lát, ra tay chém rớt một thích khách có ý đồ bò lên mui xe ngựa, sau đó mới nói với Nhiếp Nhung: “Các ngươi tự mình cẩn thận. Mục tiêu của bọn chúng là ta, ta đi rồi thì các ngươi sẽ không bị quản chế.”
Nói xong Thẩm Hấp liền nhảy lên xe ngựa, lại chém rớt một thích khách muốn leo lên xe, đánh ngựa chạy về phía trước.
Chỉ là vừa chạy được một lát thì Thẩm Hấp lại nghênh diện với làn mưa tên đột kích. Thật vất vả tránh thoát thì lại đến một trận mưa tên khác 'che trời lấp đất', đầu ngựa bị một mũi tên bắn thủng, trực tiếp ngã chúi về phía trước. Thẩm Hấp bị ném xuống đất, xe ngựa cũng bởi vậy mà lật nghiêng. Thẩm Hấp xốc lên màn xe, đỡ Tạ Hộ ra khỏi xe ngựa, Hoa Ý và Trúc Tình đều sợ hãi, tránh ở bên trái xe ngựa không dám chui ra.
Bọn họ bốn người vừa lúc mượn thân xe lật nghiêng để tránh né mưa tên. Sau một trận 'cuồng oanh loạn tạc', lực độ của trận mưa tên mới thoáng nhỏ đi một chút. Thẩm Hấp thăm dò nhìn nhìn ra bên ngoài, lo lắng thích khách thay đổi phương hướng, kéo Tạ Hộ tiến lên phía trước. Tạ Hộ kêu hai nha hoàn bám theo sát nàng.
Một phen xóc nảy làm Tạ Hộ thực sự khó chịu chỉ muốn nôn ra, tim bị chèn ép lợi hại như muốn nổ tung, nhưng lại cố gắng nén lại -- tình huống hiện tại thực sự không chấp nhận được nàng có nửa điểm liên lụy nào. Sau khi chạy được một khoảng xa thì trong bụng truyền đến một trận đau nhói, Tạ Hộ ôm bụng ngồi xổm xuống. Thẩm Hấp quay đầu lại, thấy nàng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “A Đồng, làm sao vậy?”
Hoa Ý lúc này nhịn không được báo cho Thẩm Hấp: “Vài ngày trước phu nhân đã cảm thấy không thoải mái, nhưng vì sợ chậm trễ lộ trình của công tử nên chịu đựng không dám nói. Hiện tại phỏng chừng là phát bệnh.”
Trúc Tình cũng thật chật vật, nhưng vẫn cố ôm Tạ Hộ để nàng gối lên trên người mình nói: “Công tử, nô tỳ thấy tình huống của phu nhân không tốt lắm, sợ là không thể chạy thêm. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tạ Hộ duỗi tay cầm lấy tay Thẩm Hấp, giãy giụa đang tính đứng dậy, suy yếu nói: “Thiếp không có việc gì, phu quân chạy mau, những thích khách đó sẽ không cam lòng buông tha chàng đâu.”
Tạ Hộ tựa hồ đã có chút tuyệt vọng, nàng biết đời trước khi chủ tử đăng cơ không có thê tử, hiện giờ nàng là thê tử của Thẩm Hấp, chỉ sợ cũng sống không lâu, bây giờ sợ là đã đến lúc Diêm Vương tới lấy mạng của nàng. Tất nhiên Tạ Hộ không dám liên lụy phu quân, kiệt lực đẩy Thẩm Hấp làm chàng rời đi.
Chỉ là Thẩm Hấp bằng bất cứ giá nào cũng không buông tay, giận dữ cố chấp nói: “Nàng đang nói lời ngốc nghếch gì thế? Sao ta có thể ném nàng xuống mặc kệ! Ta cõng nàng đi, phu thê chúng ta cùng chung tiến thoái.”
Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp không đi cũng không thuận theo, bởi vì bụng nàng đang đau trướng một cách lợi hại, thật sự không đứng dậy nổi. Hơn nữa dường như nàng cũng có dự cảm, nếu nàng tiếp tục chạy thì chỉ sợ nàng sẽ càng mau chết hơn.
Thẩm Hấp kiên trì cong lưng muốn cõng Tạ Hộ. Tạ Hộ bị hai nha hoàn kè dậy đỡ lên lưng Thẩm Hấp. Nhưng đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng thấy một mũi tên đang từ phía đối diện bắn thẳng đến. Tạ Hộ không hề nghĩ ngợi, không biết sức lực từ đâu tới mà đẩy ra Hoa Ý và Trúc Tình, xoay người một cái che ở trước ngực Thẩm Hấp. Mũi tên đâm xuyên qua dưới vai Tạ Hộ, thậm chí chọc bị thương Thẩm Hấp ở sau lưng nàng.
Tạ Hộ lập tức cảm thấy mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ sợ chính là lúc này phải đi rồi . . .Ông trời cho nàng sống lại một đời, đã được hưởng thụ một đoạn thời gian thật tốt đẹp. Hiện giờ cuộc sống này đã đến bước đường cùng, nàng phải trở về để trả nợ.
Trước khi ngất xỉu, Tạ Hộ dùng hết sức lực quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, vắt hết sức lực cuối cùng nở một nụ cười trắng bệch với chàng, sau đó chìm vào trong bóng tối . . .
*Đăng tại Wattpad*
Trong một mảnh hỗn độn, linh hồn Tạ Hộ phiêu đãng ở cõi vô tận, như có như không, giống như đang bay bổng ngao du. Trong mông lung, trước mắt là một mảnh trống trải rộng mở, Tạ Hộ đẩy ra mây mù, từ trên không nhìn xuống, chỉ nhìn thấy sau tấm màn màu vàng sáng có hai bóng người đang kề sát nhau. Tạ Hộ chậm rãi tới gần, thấy một nam tử mặc long bào màu vàng sáng đang đứng trước giường, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng, khí độ sâu như biển, bộ dáng vững như núi; trước mặt nam tử kia có một nữ tử chải kiểu tóc bình thường của cung tỳ, búi tóc cố định bằng cây trâm ngọc lan, vai hẹp eo nhỏ, thân thể thướt tha, lúc này nàng ta đang quỳ trên mặt đất hầu hạ chủ tử của nàng ta mặc trang phục.
Cảnh tượng quen thuộc như vậy làm Tạ Hộ ở bên cạnh nhìn cũng bị kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, chỗ này không phải là tẩm cung của Hoàng Thượng sao? Làm thế nào nàng lại đột nhiên về đến nơi này?
Nam nhân đang giơ hai tay để người hầu hạ mặc y phục không phải chủ tử thì còn là ai? Mà cung tỳ đang quỳ trên đất chỉnh lại đai lưng cho ngài, nhìn bóng dáng cũng có chút quen mắt. Cung tỳ di chuyển ra phía sau để cài lại thắt lưng cho chủ tử khiến Tạ Hộ thấy rõ khuôn mặt, còn không phải là chính mình hay sao?
Đúng rồi, nàng ở Ngự tiền hầu hạ mười mấy năm, Hoàng Thượng ở đâu là nàng ở đấy -- Ngự tiền phụng trà là nàng, Ngự tiền hầu ngủ cũng là nàng, trước kia có bốn cung tỳ hầu ngủ, nhưng khi nàng đến Ngự tiền thì chức vụ hầu ngủ lập tức liền cắt giảm nhân thủ, từ bốn biến thành một, đều là chức vụ của một mình nàng.
Tạ Hộ chưa từng ở góc độ này quan sát chủ tử một cách rõ ràng, hóa ra chàng mặc long bào lại đẹp như vậy, không