Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ cảm thấy linh hồn của mình lúc này mới nhập lại trong thân thể, thong thả quay nghiêng đầu liền thấy một khuôn mặt tiều tụy đập vào mắt. Trên cằm Thẩm Hấp đã đầy râu mọc lún phún, dưới đôi mắt đen nhánh là hai quầng thâm kịt, hai má hóp lại, cả người dường như gầy đi vài vòng, thẳng đến khi bắt gặp ánh mắt Tạ Hộ nhìn chàng thì trên gương mặt tiều tụy ấy mới lộ ra nụ cười vui sướng.
Trên môi Thẩm Hấp tựa hồ còn có dấu vết của nước thuốc, Tạ Hộ vươn bàn tay tái nhợt muốn lau đi vết dược kia nhưng lại bị chàng nóng vội chộp lấy ôm vào hai lòng bàn tay chụm lại, gắt gao cầm chặt đưa lên môi, hốc mắt cũng không khỏi bắt đầu ươn ướt.
Tạ Hộ không đành lòng nhìn phu quân thương tâm, vội nói lảng đi: “Phu quân, trên mặt chàng . . . dơ rồi kìa.”
Thẩm Hấp ngẩng đầu, thò người lại gần, ở trên cánh môi của nàng hôn ngấu nghiến. Một cỗ dược vị nồng hậu chui vào trong khoang miệng Tạ Hộ. Nàng muốn đẩy chàng ra bởi vì nàng biết xung quanh giường còn có những người khác, chỉ là Thẩm Hấp một chút cũng không ngại, hôn một cái lại một cái. Tạ Hộ nhớ tới ánh mắt bi thương của chủ tử kiếp trước, nhìn phu quân kiếp này dung nhan tiều tụy, trong lòng một trận đau nhói, thật sự không đành lòng đẩy chàng ra.
Tuy rằng thân thể vẫn thực suy yếu, nhưng Tạ Hộ cảm thấy thập phần may mắn mình có thể sống lại một lần nữa. Nàng không phải sợ chết, mà chỉ sợ sau khi nàng chết, bên người phu quân không còn người nào đối tốt với chàng. Nàng âm thầm cầu khẩn ông trời, có thể khiến cho nàng vẫn luôn lưu lại bên người phu quân, cho tới khi chàng tìm được một thê tử đối với chàng còn tốt hơn so với nàng . . .
“A Đồng, chúng ta có hài tử, nàng biết không?”
“. . .”
Thẩm Hấp cuối cùng cũng hôn đủ, nói câu đầu tiên với thê tử "tưởng mất mà tìm lại được", tâm tình tràn đầy cảm động làm một nam nhân như hắn cũng không khỏi đỏ hốc mắt. Tạ Hộ thất thần một lát, sau đó mới giống như nghe hiểu Thẩm Hấp vừa nói gì, khó có thể tin xoa bụng mình.
“Hài tử?” Nàng thấp giọng rên khẽ, trong mắt tràn đầy chờ đợi, thẳng đến Thẩm Hấp trịnh trọng gật đầu xác nhận: “Phải, hài tử! Cốt nhục của chúng ta!”
Tạ Hộ không biết vì sao đột nhiên lệ nóng doanh tròng, nàng có hài tử? Nàng có hài tử của phu quân? Chuyện này . . . chỉ là . . . sao có thể?
Đời trước phu quân không có hài tử, thẳng đến khi nàng gả cho Lý Trăn, đến lúc nàng chết phu quân cũng không có hài tử. Nhưng hiện tại nghe chàng xác định một cách chắn chắn như vậy, đúng là trong bụng nàng có hài tử của bọn họ rồi!
“Khoảng thời gian trước có phải nàng luôn muốn ngủ? Có phải hay buồn nôn?” Thẩm Hấp thấy nàng có vẻ không thể tin được, ghé vào trước người nàng kiên nhẫn giải thích.
Tạ Hộ nhớ lại một tháng trước, nàng và phu quân mỗi ngày đều đi đến tiểu viện của ngoại tổ, mỗi buổi sáng nàng đều ngủ đến mức không hề muốn dậy, nhưng khi đó nàng lại cho rằng bởi vì nàng lười. Lúc bọn họ chuẩn bị trở lại kinh thành, bởi vì phu quân chạy đuổi thời gian, cho nên xe ngựa khó tránh khỏi có chút xóc nảy, nàng thật là có cảm giác muốn nôn mửa, nhưng khi đó chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ lo lắng sợ nàng làm vướng chân phu quân. Tất cả những dấu hiệu đó chẳng lẽ bởi vì nàng có hài tử sao?
“Nàng hoài hài tử, lại trúng mũi tên, may mắn mũi tên kia tuy rằng hung mãnh, nhưng lại không gây thương tích đến chỗ yếu hại. Đại phu nói, chỉ cần mũi tên kia lệch đi một chút, mạng nhỏ của nàng liền không cách gì cứu được, còn có hài tử của chúng ta, nó mới hơn hai tháng. Nàng không biết ta đã sợ hãi bao nhiêu khi nghĩ đến phải mất đi nàng và hài tử.”
Thẩm Hấp khó có lúc khóc như một hài tử. Cũng may lúc nãy khi phu thê bọn họ thân mật, Hoa Ý Trúc Tình liền mang theo người hầu hạ chung quanh lui ra ngoài, bởi vậy lúc này Thẩm Hấp không kiềm nén được cũng không có những người khác có thể thấy. Thẩm Hấp thật sự khóc ra, nước mắt ấm áp rớt trên mu bàn tay của Tạ Hộ, khiến Tạ Hộ nhịn không được cũng òa khóc. Nhưng nàng vừa khóc thì Thẩm Hấp lại khẩn trương dỗ dành: “A Đồng đừng khóc, miệng vết thương còn chưa khép lại, nàng không thể khóc đâu.”
Tạ Hộ cũng biết lúc này mình không nên khóc, chỉ là nàng dường như không thể khống chế cảm xúc, nhìn đến gương mặt tiều tụy của Thẩm Hấp liền muốn khóc lớn. Nàng cảm động không biết dùng lời gì để cảm tạ ông trời, vậy mà trong thời điểm gian nan nhất của nàng và phu quân, đã ban thưởng một bảo vật như vậy cho nàng.
Thẩm Hấp để trán của mình dán vào trán Tạ Hộ, hắn không dám ôm nàng, sợ tác động đến miệng vết thương của nàng. Hắn dùng trán mình ép sát vào trán nàng, ngón tay khô ráo mơn trớn gò má nàng, lau khô nước mắt đang chảy ra. Đương nhiên hắn có thể cảm nhận được tâm tình của nàng ngay lúc này, cũng giống như khi hắn lần đầu tiên nghe được đại phu nói A Đồng đã mang thai, hắn cũng cảm động y như vậy. Tuy nhiên, lúc ấy nàng còn chưa thoát ly hiểm cảnh, khiến cho vô luận hắn vui vẻ đến mức nào cũng không toát ra được. Hiện giờ sau ba ngày hôn mê nàng rốt cuộc đã tỉnh lại, hai phu thê cùng nhau hưởng chung niềm vui sướng này, đương nhiên là nhịn không được.
“Hài tử bao lớn rồi?” Sau khi Tạ Hộ khóc đủ rồi, chỉ cảm thấy cả người suy yếu giống như bị rút hết hơi, mí mắt nặng trịch chỉ muốn sụp xuống, nhưng vẫn cố chống đỡ tinh thần hỏi Thẩm Hấp vấn đề này.
Thẩm Hấp hôn nhẹ lên trán của nàng trả lời: “Hai tháng rưỡi. Chắc hẳn là ở trên đường chúng ta đi tới Quảng Đông, hiện tại nàng không trách ta ở trong xe ngựa hồ nháo nữa đi, nếu không phải ngày đó ta hồ nháo, làm sao có hài tử đây chứ?”
“. . .”
Nghe Thẩm Hấp không biết xấu