Edited by Bà Còm
Tiền chi tiêu hàng tháng của Tạ Tân và Tạ Hộ thường phát vào hai ngày đầu tháng, nghĩ rằng tháng này cũng không ngoại lệ nên hai người sáng sớm liền đến chủ viện. Nhưng vừa vào cửa thì được Vân thị với vẻ mặt khó xử báo cho các nàng biết tháng này sẽ lãnh trễ một chút.
Hai tỷ muội liếc nhau, cũng không cảm thấy có gì không ổn, gật gật đầu liền quay trở về, Vân thị đưa các nàng ra cửa nói thêm: “Chỉ là tháng này bị trễ chút thôi, tháng sau thì ổn rồi. Các con ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Tạ Tân an ủi: “Nương đừng vội, tụi con cũng đâu phải đợi bạc đó để dùng, A Đồng nếu muốn mua gì cứ đến nói với con là được, chỗ con vẫn còn bạc dư lại.”
Nói xong lại an ủi Vân thị một phen rồi hai tỷ muội mới trở về viện của mình.
Tạ Hộ ngồi trước bàn trang điểm nghĩ ngợi, Vân thị phân phát bạc chi tiêu chưa bao giờ bị trễ, không biết kỳ này là vì sao? Trong đầu chợt lóe lên tia sáng, có thể liên quan đến chuyện Tạ Cận đang muốn cầu quan chức hay không? Tạ Cận thường rất thanh liêm, chẳng biết vì chức quan gì đó mà lại phá lệ bắt đầu chuẩn bị lễ vật đi cầu cạnh. Chỉ là nhị phòng Tạ gia trước nay không có thu nhập riêng, toàn dựa vào tiền chi tiêu trong phủ phân phát để sinh sống, Tạ Cận chắc chắn không có nhiều bạc trong tay, lúc này Vân thị lại khấu trừ vào tiền chi tiêu của các nàng, chẳng lẽ muốn tích cóp bạc cho Tạ Cận đi khơi thông?
Nếu là thật thì Vân thị có thể tích cóp được bao nhiêu đây chứ? Xem ra Tạ Cận thật sự cảm thấy hứng thú với chức quan này, nếu bỏ lỡ cơ hội thì tương lai có thể sẽ mất đi đường tiến thân hay không?
Sau khi cân nhắc một phen, Tạ Hộ quyết định kêu Hoa Ý đi mời Vân thị lại đây.
Vân thị vẻ mặt buồn rầu thê thảm, đang ở trong phòng lo lắng suông, bà đã gom góp hết thảy tài sản sở hữu đáng giá ra để tính toán, khó khăn lắm mới được một vạn lượng, thua xa số bạc mà tướng công cần dùng.
Tiểu nha đầu bên người A Đồng thỉnh bà, lúc này Vân thị mới từ gian trong đi ra hỏi tiểu nha đầu có chuyện gì, tiểu nha đầu lại nói Ngũ cô nương không nói cho nó biết, chỉ nói muốn thỉnh phu nhân qua Tốn phương cư một chuyến.
Vân thị thở dài, cũng không trách nữ nhi lúc này mà làm phiền bà, thay đổi xiêm y liền theo tiểu nha đầu đi qua.
Tạ Hộ nhìn thấy Vân thị liền kéo bà vào trong phòng, Vân thị không biết nàng muốn làm gì, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lại thấy nữ nhi thần bí hề hề cho lui tất cả nha hoàn hầu hạ trong phòng, sau đó mới kéo bà cùng ngồi xuống mép giường, nghiêm túc hỏi bà: “Nương hãy thành thật nói cho con biết, có phải cha có chuyện gì khó xử hay không?”
Vân thị nhìn nữ nhi thấy vẻ mặt quan tâm của nàng, không nhịn được cười nói: “Không có gì khó xử đâu, con cũng đừng nhọc lòng.”
Nói liền đứng lên nhưng bị Tạ Hộ ngăn lại, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn sáng bóng tràn đầy nghiêm túc: “Nương cũng đừng giấu con. Nói cho con nghe được không, con không còn nhỏ, nói không chừng còn có thể giúp được chút gì.”
Vân thị bị nàng ép cho không biết phải làm sao, vốn dĩ không muốn nói quá nhiều, chỉ là nha đầu này ép rất gắt, Vân thị lại không biết nói dối, qua ba bận liền tước vũ khí đầu hàng, lo âu nói ra: “Ai da, những chuyện này vốn không nên nói với con, tuổi con rốt cuộc vẫn còn nhỏ, nghe qua rồi thôi biết không? Cha con nhìn trúng chức vụ Kê Huân tư ở Lại Bộ, chạy chọt cho tới hôm nay rốt cuộc gặp được tân nhiệm Thượng Thư Trương Khánh Quang Trương đại nhân mới có chút khả quan. Chỉ là Trương đại nhân thật có công phu 'Sư tử ngoạm', mở miệng liền muốn ba vạn lượng, còn nói nể tình cha con lúc xưa chung một khoa khảo, chỉ cần cha con đưa ngân lượng là ông ta sẽ tranh chức Kê Huân tư đưa tới tay cha con. Nhưng đến ba vạn lượng lận đấy. Nếu chúng ta đắc thế một chút còn dễ nói, đằng này nhị phòng chúng ta làm sao tích lũy được nhiều như vậy? Vài ngày nay cha con không có thời gian nghỉ ngơi cũng vì chuyện này. Bạc chi tiêu của hai tỷ muội con là do ta giữ lại, tuy rằng không nhiều lắm nhưng gom góp được chút nào hay chút đó. Dù sao cũng vẫn nên tận một phần tâm lực mới được.”
Tạ Hộ nghe xong Vân thị nói một tràng thì trong lòng tính toán một chút, sau đó không nói một lời quay người đi tới trước bàn trang điểm, dùng chìa khóa nhỏ cất trong người mở khóa hộp trang điểm, từ bên trong lấy ra mấy tấm ngân phiếu rồi giao lại tất cả vào tay Vân thị.
Vân thị kinh ngạc nhìn ngân phiếu trong tay, mở miệng nhưng lại nói không ra lời. Tạ Hộ thấy bà như vậy liền chủ động giải thích: “Đây là lần trước ca ca cho con, nói là dùng năm lượng vàng của con đi buôn bán kiếm lời, chia cho con ba vạn lượng. Ca ca sợ cha trách mắng nên không dám nói ra. Vốn dĩ con cũng định không nói nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của cha, vì thế con cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ hy vọng nương giấu giếm thay chúng con. Nương cứ nói là của hồi môn của ngài, như vậy cha dùng bạc sẽ thấy trong lòng dễ chịu hơn, còn con với ca ca cũng không đến mức bị phạt, nương thấy đúng hay không?”
Vân thị nghe xong chỉ cảm thấy như mình đang lọt vào sương mù, hai ngày này vì ba vạn lượng bạc làm cả hai phu thê quả thực là lo bạc tóc, không nghĩ tới khuê nữ nhà mình lại nắm trọn trong tay. Chuyện này, chuyện này . . . nếu nói cho lão gia thì lão gia sẽ nghĩ thế nào đây, nếu ông biết đây là tiền của nhi nữ thì ông nhất định không chịu dùng. Trái lo phải nghĩ một hồi, Vân thị vẫn gật gật đầu nói với Tạ Hộ: “Tuy giấu cha con có chút không tốt, nhưng lúc này cũng không còn biện pháp nào, Trương đại nhân đưa ra kỳ hạn vào ngày mai, kéo không được nữa rồi. Tiền này của con nương sẽ nhận lấy trước, tương lai nhất định sẽ trả lại cho con. Chuyện này xác thật không thể nói cho cha con, tính tình của ông không chấp nhận được các huynh muội của con xuất đầu lộ diện bên ngoài, lúc này cũng phải đành chấp nhận vậy thôi.”
Sau một phen cân nhắc Vân thị vẫn quyết định nghe theo Tạ Hộ, trước tiên hãy làm cho xong chuyện quan trọng, hết thảy những chuyện khác sau lại nói cũng không