Edited by Bà Còm
Mùng sáu mọi người tụ họp học lễ nghi, mùng bảy mỗi người bắt đầu chuẩn bị xiêm y để diện trong ngày mùng chín.
Vân thị chuẩn bị cho Tạ Hộ một bộ váy xòe hồng cánh sen thêu hoa bằng chỉ tơ vàng, màu sắc tươi trẻ thích hợp với cô nương tuổi không lớn cũng không nhỏ như Tạ Hộ; còn Tạ Tân là một bộ váy trăm nếp gấp màu tím nhạt làm tôn thêm khí chất thập phần tốt đẹp của nàng.
Mấy năm nay Vân thị không đánh trang sức mới cho riêng mình, nhưng đối với hai nữ nhi thì bà không hề tiếc, trang sức mới đánh đầu năm không đưa các nàng mà muốn để dành đợi dịp ra ngoài mới mang. Tạ Hộ được một bộ trang sức trân châu khéo léo tinh xảo, hạt trân châu tròn trịa sáng bóng tỏa ra châu quang cũng giống như con người của nàng; Tạ Tân được một bộ trang sức phỉ thúy hình hoa hải đường, sắc màu rực rỡ kiểu dáng thu hút cũng thích hợp với tuổi của nàng, kết hợp với búi tóc xoắn ốc cao thẳng tận trời càng làm tăng thêm sự sang trọng quý phái.
Vào ngày mùng chín, Vân thị dẫn theo Tạ Hộ và Tạ Tân ngồi chung một xe, Tạ Cận và Tạ Thiều thì cưỡi ngựa đi kèm bên trái xe ngựa của mẫu nhi Vân thị. Tạ Hộ vén lên màn xe muốn nhìn phố xá người qua lại vừa lúc bắt gặp Tạ Thiều quay đầu lại nhìn nàng chớp chớp mắt. Hôm nay Tạ Thiều cũng ăn mặc rất khí thế, đi bên cạnh Tạ Cận vẫn tuấn mỹ như thời thanh niên cũng không thấy kém cỏi gì, tương lai nhất định con sẽ hơn cha.
Bảy tám xe ngựa của Tạ gia mênh mông cuồn cuộn đi qua phố Chu Tước, hướng đến ngõ Yến tử ở thành nam.
Ngõ Yến tử là nơi phú quý của kinh thành, phần lớn mệnh quan triều đình chức vụ cao đều được ban phong trạch ở chỗ này, là nơi nổi tiếng phong thuỷ đắc địa. Không giống như thành đông với những dinh thự được phong thưởng để xây tổ ấm, các tòa nhà ở thành nam vừa mới lại vừa lớn, từ bố cục tới môn đình đều là tác phẩm đắc ý của thợ thủ công nổi tiếng, có thể biểu hiện khí thế khác biệt.
Định Quốc Công phủ ở ngay đầu ngõ Yến tử, là phú trạch chiếm diện tích lớn nhất của khu đất đắc địa nhất trong kinh thành. Ở địa điểm 'tấc đất tấc vàng' này mà trong phủ Định Quốc Công có núi có sông có hồ cũng đủ chứng minh hết thảy.
Sau khi đoàn xe của Quy Nghĩa Hầu phủ tiến vào ngõ Yến tử, bên ngoài liền lục tục truyền đến tiếng hàn huyên. Tạ Hộ lại vén màn xe lên nhìn nhìn, đúng là thọ yến của Lão thái quân Định Quốc Công phủ có khác, thanh thế phô trương 'ngựa xe như nước', tuyệt đối không thể so sánh được với cáo mệnh phu nhân bình thường.
Từ trên xe ngựa bước xuống lập tức có tiểu nha hoàn của Định Quốc Công phủ tiến đến nâng đỡ, đúng theo quy củ thỉnh an. Tạ Tân cầm tay Tạ Hộ cùng xuống xe, tuy Tạ Hộ tuổi còn nhỏ, còn chưa cao bằng Tạ Tân, nhưng gương mặt kia lại rất có khả năng hấp dẫn ánh mắt mọi người, giống như một đóa hoa lay động trong gió nhẹ, không cần cố tình tạo dáng cũng có thể lung linh sinh động.
Tạ Tân và Tạ Hộ đương nhiên đi theo Vân thị, quay đầu lại nhìn các cô nương khác của Tạ phủ. Hôm nay Tạ Hành mặc một bộ váy gấm đỏ thêu hoa, khí chất đoan trang rất có phong phạm của một đích nữ; mà trên thực tế Tạ Hành vốn được nuôi dưỡng như một đích nữ, thân sinh di nương đã chết, nàng ta được nhận nuôi dưới danh nghĩa của Đại phu nhân, Đại phu nhân Triệu thị của Hầu phủ không có nữ nhi, chỉ có một nhi tử ruột thịt, cho nên đối với Tạ Hành cũng yêu quý như nữ nhi do mình sinh ra.
Chỉ thấy Tạ Hành cũng quay đầu lại nhìn Tạ Hộ từ trên xuống dưới đánh giá một lần cắn môi không nói gì, nhưng khi xoay người sang thầm thì với Tạ Ngọc thì không thấy có bao nhiêu cao hứng.
Mọi người trong Tạ phủ tiến vào hậu viện để bái kiến Lão thái quân, quản gia của Định Quốc Công phủ chạy ra đón khách đang vấn an Lão phu nhân, sau một phen hàn huyên định đi vào thì đầu kia liền truyền đến thanh âm "Tĩnh An Hầu phủ đến".
Các cô nương đang tụ ở trước cửa, mười người thì hết tám chín người đã quay đầu lại nhìn, cô nương Tạ gia cũng không ngoại lệ. Tạ Hộ theo bản năng lui lại tránh phía sau lưng Tạ Tân, nàng thật không muốn gặp Lý Trăn, đời trước khổ luyến đã tạo thành kết quả thê thảm như vậy, đến bây giờ nàng vẫn không thể quên được biểu tình hung tàn của Lý Trăn khi bạo hành nàng, cái gọi là tình yêu có lẽ đã sớm chết rồi, lưu lại bất quá chỉ là một màn sương mù bao phủ tầm mắt, đời trước Tạ Hộ chính vì màn sương mù không thể sờ tới đó mà hủy hoại cả một cuộc đời.
Nàng vẫn còn tình cảm với Lý Trăn sao? Tạ Hộ có thể khẳng định đã không còn. Nhưng nàng thật sự có thể cứ thế mà buông xuống sao? Vấn đề này . . . nàng cũng không dám bảo đảm. Bởi vì đời trước nàng yêu Lý Trăn đến mức không còn tự tôn nên có lẽ đã thành một loại thói quen, thói quen đấy khiến nàng cảm thấy Lý Trăn chính là người yêu của nàng . . .
Lão phu nhân Tạ phủ đứng qua một bên đang đợi Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ cùng đi vào. Hình thị chưa dời bước thì đám hậu bối cũng không thể bỏ đi, một đám người cứ đứng tại chỗ chờ xe ngựa của Tĩnh An Hầu phủ tiến tới.
Bên tai truyền đến những tiếng rầm rì của các nữ tử, Tạ Hộ thấy một đám cô nương sắc mặt ửng hồng châu đầu ghé tai thầm thì với nhau, ánh mắt đều lén liếc ra ngoài đường, gương mặt hưng phấn đỏ bừng. Tạ Hộ dường như thấy được bản thân mình đời trước, mỗi lần nhìn thấy Lý Trăn luôn khó có thể ức chế tim đập loạn nhịp, ánh mắt nhịn không được dõi theo, tựa như một kẻ khờ si, hèn mọn đến nỗi phải tự mình cảm thấy xấu hổ.
Tạ Hành và Tạ Ngọc đi đến bên cạnh Tạ Hộ đẩy nàng một chút, Tạ Hộ quay đầu lại, thấy Tạ Hành dùng một chiếc quạt tròn cán bạc che nửa khuôn mặt, đưa mắt ra hiệu cho Tạ Hộ nói: “Ngũ muội muội, người trong lòng của muội tới rồi kìa, còn không chạy đến tâm sự?”
Tạ Hộ nhìn Tạ Hành, lại một lần thấy tiếc giùm Lý Trăn, thích một "mặt hàng" như vậy thì phẩm vị của Lý Trăn bị hạ thấp thê thảm, âm thầm thở dài, Tạ Hộ miễn cưỡng cười với Tạ Hành