Edited by Bà Còm
Khi Tạ Thiều quay lại thì chỉ thấy một mình Tạ Hộ lưu lại trong nhã gian, ngạc nhiên hỏi: “Ủa, Thẩm huynh đâu?”
Tạ Hộ đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, cũng không ngẩng đầu trả lời ngắn gọn: “Đi rồi.”
Thanh âm bình đạm, bộ dáng không giống như đã xảy ra chuyện gì. Tạ Thiều thấy muội muội như vậy cũng an tâm, hoàn toàn thả lỏng ngồi xuống hỏi đố Tạ Hộ: “Muội biết vừa rồi ta nhận được tin gì không?”
Tạ Hộ lắc đầu, Tạ Thiều thuật lại: “Trong kinh gởi thư, ba hôm sau khi ta rời đi thì trong nhà đã xảy ra hỏa hoạn. Đại phòng và tam phòng đều không có việc gì, chỉ mỗi nhị phòng chúng ta là bị tổn thất. May mắn cha nương và chúng ta không ai ở trong phủ.”
Tạ Hộ đang sắp xếp mấy trang giấy bèn dừng tay lại. Trong trí nhớ thì thật sự năm nàng mười hai tuổi Hầu phủ đã xảy ra hoả hoạn, bất quá nàng nhớ rõ bị lửa thiêu không chỉ có nhị phòng mà đại phòng và tam phòng đều bị lửa lan đến. Nhưng đời này lại chỉ có mỗi một nhị phòng bị cháy, coi bộ người phóng hỏa kỳ này đã tính toán để nhắm thật chuẩn.
“Cha nói thế nào?”
Hiện giờ trong kinh thành cũng chỉ có Tạ Cận ở nhà, bất quá từ khi Vân thị tới Dương Châu ông cũng chưa từng trụ lại trong phủ. Tuy rằng tránh được một kiếp nhưng lại bỏ lỡ thời gian điều tra tốt nhất, chờ đến khi hạ nhân đi Lại Bộ tìm ông trở về thì người phóng hỏa đã sớm xóa sạch chứng cứ không còn một dấu vết.
“Hiện giờ chủ viện của nhị phòng bị tổn thất nghiêm trọng nhất, tiểu viện của chúng ta chỉ bị cháy lan tới một chút mà thôi, không nghiêm trọng lắm. Mẫu thân tới Dương Châu nên tất cả đồ quý trọng đều mang theo, đồ của cha cũng dọn đến phòng ở Lại Bộ. Tuy bị thiêu trụi nhưng thật ra cũng không có gì, chỉ là một ít đồ vật bình thường, quan trọng nhất chắc là khế ước bán mình của gia phó và nô tì, bất quá cũng không có gì mấu chốt. Chỉ có vị La di nương kia là xui xẻo nhất, bị lửa đốt phỏng cánh tay, thật đáng tiếc sao không thiêu chết nàng ta luôn. Hiện giờ chúng ta ở đây thì thật ngoài tầm tay với, muội cũng đừng lo lắng, dù sao có cha ở nhà sẽ xử lý tốt. Hai ngày nữa ta sẽ quay về.”
Nghe xong những lời này Tạ Hộ cũng không đáp lại, trong đầu đang suy đoán mục đích thật sự của kẻ đứng sau lưng vụ phóng hỏa này. Đời trước Tạ Cận không nạp thiếp, Vân thị không về Dương Châu, nàng và Tạ Thiều đương nhiên cũng lưu tại trong phủ, cho nên đời trước hậu quả của vụ hỏa hoạn lớn này khá nghiêm trọng, trong phủ đa số đều bị thương tích. Đời này bởi vì nàng trùng sinh sửa vận mà lại có nhiều chuyện không xảy ra giống như xưa, nhưng rốt cuộc những chỗ không giống xưa thì Tạ Hộ lại không thể nào biết trước.
Thấy Tạ Hộ không nói lời nào, Tạ Thiều uống một chén trà rồi lại nghĩ tới một chuyện khác, đứng dậy tới chỗ án thư dừng lại đối diện Tạ Hộ. Tạ Thiều nằm úp người trên án thư, chống cằm nói: “Ai nha, nhân lúc hiện tại không có ai ở đây, muội nói cho ca ca nghe ý tưởng trong lòng muội đi.”
Tạ Hộ đang suy tư về vụ phóng hỏa, nghe Tạ Thiều hỏi như vậy có chút khó hiểu: “Ý tưởng gì chứ? Người phóng hỏa là ai muội cũng không biết, làm sao đưa ra ý tưởng được?”
Nàng cho rằng Tạ Thiều đang bàn về vụ phóng hỏa.
Tạ Thiều chậc lưỡi: “Muội đang giả ngu hả? Muội thông minh như vậy bộ không biết ta đang hỏi đến chuyện của Thẩm Đại Lang sao?”
“. . .”
Khóe miệng Tạ Hộ co rút, nàng thật đúng là không biết!
“Nói cho ta biết, muội có phải bắt đầu động tâm với Thẩm Đại Lang rồi hay không?”
Tạ Thiều trưng ra bộ dáng buôn chuyện làm Tạ Hộ sửng sốt một phen nhìn vị ca ca cà chớn này. Tạ Hộ cầm trang giấy trong tay đứng lên, trắng mắt lườm người nào đó một cái, cũng không tính toán bị kéo vào thảo luận vấn đề này.
Tiếc rằng Tạ Thiều giống như "ăn quả cân", quyết tâm muốn nghe Tạ Hộ nói chuyện này một cách rõ ràng, không thuận theo không buông tha: “Muội không nói thì ta coi như muội đã cam chịu.”
Tạ Hộ dừng lại bước chân, thở dài nói: “Ca không thấy nhàm chán à?”
Tạ Thiều thấy muội muội rốt cuộc để ý tới mình nên hăng hái hơn: “Không nhàm chán chút nào! Chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của muội muội, sao người làm ca ca lại có thể nói câu nhàm chán chứ? Ta chính là đang đau lòng vì muội nên mới đem chuyện này ra nói cho rõ ràng. Nếu muội thích người nào khác cũng được, chẳng sợ muội coi trọng Hoàng tử Hoàng tôn chúng ta cũng có thể đánh cược một ván, nhưng là Thẩm Đại Lang thì nhất định không được.” Trước đây, Tạ Thiều cũng đã mơ một giấc mộng đẹp, nếu vị Thẩm đại tài nhìn trúng muội muội nhà mình thì chính là phúc khí kiếp trước đã tu luyện được, nhưng mới đây không lâu Tạ Thiều vừa nghe được một tin khiến hắn không dám mơ ước vậy nữa.
Tim Tạ Hộ nhảy thình thịch, ca ca mình thật đúng là không đến nỗi ngốc, thoáng cái đã nói trúng trọng điểm: Thẩm Đại Lang chẳng phải là một vị Hoàng tử Hoàng tôn hàng thật giá thật sao? Chỉ tiếc vị ca ca ngốc này đã đoán đúng mặt trước nhưng lại không đoán trúng mặt sau, Thẩm Đại Lang như một vị thần tiên cao cao tại thượng, làm sao có thể đánh đồng với phàm nhân như nàng? Tạ Thiều nói vậy thật đúng là đã quá cất nhắc nàng.
Thấy vẻ mặt ca ca nghiêm túc, Tạ Hộ liền muốn trêu chọc một phen, cố ý thắc mắc: “Ca ca nói chuyện thật là kỳ quái, tại sao Hoàng tử Hoàng tôn thì có thể đánh cược mà Thẩm Đại Lang lại một mực chắc chắn không được? Chẳng lẽ chạm tay vào Thẩm Đại Lang càng dễ bị bỏng hơn so với Hoàng tử Hoàng tôn?”
Tạ Thiều nghe Tạ Hộ hỏi xong lập tức lộ ra vẻ mặt ‘ta biết ngay nha đầu ngươi đã động phàm tâm’, giọng điệu 'hận rèn sắt không thành thép' nói: “Muội biết cái gì chứ! Ta đâu có nói Thẩm Đại Lang so với Hoàng tử Hoàng tôn chạm tay là bỏng, ta đang muốn nói huynh ấy . . . không được.”
Tạ Hộ kỳ quái nhìn thoáng qua Tạ Thiều. Theo vài lần trước đây nàng quan sát thì nhận thấy Tạ Thiều khâm phục Thẩm Hấp tự đáy lòng, nhưng hôm nay lý do thoái thác của ca ca thật sự kỳ quái. Tạ Hộ không khỏi dừng chân lại, đặt trang giấy trong tay sang một bên, hỏi Tạ Thiều: “Vì sao huynh ấy lại không được? Ca, muội cảm thấy huynh ấy rất có tài, ca ca vẫn rất kính trọng huynh ấy vẫn thích huynh ấy lắm mà, vì sao lại đột nhiên thay đổi tâm tư? Hôm trước không phải ca còn khen Thẩm Đại Lang là kỳ tài hiếm có sao?”
Tạ Thiều thở dài, cũng không tính giả bộ ngớ ngẩn để lừa muội muội, nói thẳng: “Kỳ tài dĩ nhiên là kỳ tài, lòng ta vẫn rất kính trọng huynh ấy. Nếu bàn về tài học hay bản lĩnh thì người trong kinh thành có thể cùng huynh ấy sánh vai chỉ tìm được năm người. Nhưng chuyện ta muốn nói hôm nay liên quan đến chung thân đại sự của muội. Bây giờ muội còn nhỏ, có khả năng không quá minh bạch, một người nam nhân ngoại trừ tài học và bản lĩnh còn cần phải có mặt khác . . . Thẩm Đại Lang thì tài học trác tuyệt còn bản lĩnh thì cao siêu, chỉ có mặt khác thật sự không được! Muội nghe có hiểu không? Huynh ấy . .