Edited by Bà Còm
Sau khi trở lại Vân phủ, trước tiên Tạ Thiều đi gặp Vân thị nói cho bà biết một chút tin tức mới nhận được từ kinh thành nhưng không dám nói quá nghiêm trọng, chỉ kể nhị phòng không cẩn thận nên xảy ra hỏa hoạn, bất quá không có ai bị thương vong. Tuy là như vậy nhưng Vân thị vẫn bị kinh tâm động phách, luôn miệng hỏi đi hỏi lại: Cha các con không việc gì chứ.
Tạ Thiều phải bảo đảm ngàn vạn lần phụ thân không xảy ra chuyện gì, vậy mà Vân thị vẫn suốt ngày nóng ruột đòi quay về kinh thành. May quá hơn mười ngày sau thì Tạ Cận gửi thư cho Vân thị, đem tất cả mọi chuyện viết xuống rõ ràng, lúc này Vân thị mới có thể yên tâm.
Cửa hàng được Thẩm Đại Lang hỗ trợ nên thuận lợi khai trương, đặt tên là Đa Bảo các, bảng hiệu được tân khoa Trạng Nguyên tự tay đề danh. Từ chuyện khai trương cửa hàng đến tìm nhân công, Tạ Thiều và Tạ Hộ hoàn toàn được mở mang kiến thức về bản lĩnh của Thẩm Đại Lang. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủn, Thẩm Hấp đã triệu tập được mười mấy sư phó chuyên về chế tạo trang sức - nghe nói đều là danh gia từ khắp mọi nơi - sẵn sàng chờ Tạ Hộ sai phái. Trước khi mở cửa hàng, Tạ Hộ đã thiết kế ra hơn mười kiểu trang sức tinh xảo, nàng vẽ cũng không tệ lắm, những chỗ tinh tế của các loại trang sức đều có thể vẽ giống như thật. Trải qua mấy ngày nghiên cứu, nhóm sư phó đã thành công dựa theo thiết kế của Tạ Hộ để tạo ra trâm Điệp luyến hoa tinh xảo nhất trên thị trường. Cánh bướm trên cây trâm nhìn cực kỳ linh động, dùng vàng tạo thành. Khi trâm cài trên tóc thì mỗi bước đi đều làm cánh bướm rung rinh thật sống động, nhìn giống y như một con bướm vàng đang đậu trên mái tóc.
Hiện giờ, trang sức trên thị trường phần lớn dùng ngọc là chính. Giá trị của trang sức chỉ tùy thuộc vào chất lượng ngọc tốt hay xấu, do đó phần thiết kế rất là sơ sài. Bởi vì trang sức sử dụng đa số là ngọc thiên nhiên nên phải trải qua mài giũa rất nhiều mà giá trị ngược lại không cao hơn ngọc trước khi mài giũa. Vì thế, thợ thủ công trong khi chế tác khó tránh khỏi sẽ có điểm hạn chế. Tạ Hộ muốn cải tạo lại phương diện này, chế tạo trang sức cho Đa Bảo các chú trọng về kiểu dáng và thủ công tinh xảo. Trên thực tế, mười mấy năm sau thị trường trang sức xác thật là dựa theo hướng đi này, chẳng qua Tạ Hộ làm cho hướng đi này xảy ra sớm hơn một chút mà thôi.
Cửa hàng trang sức vừa mới khai trương, Tạ Hộ cho rằng cũng không bán được bao nhiêu, ai ngờ chỉ ngày đầu tiên mà đã có không ít nội quyến của quan gia trong thành Dương Châu tới ủng hộ, mỗi nhà đều mua mấy bộ trang sức khiến thợ thủ công của Đa Bảo các phải ngày đêm đẩy nhanh tốc độ sản xuất.
Sau một phen rối ren thì tiền lời thu vào rất nhiều. Lúc trước khi khai trương ba người đã bàn bạc quyết định phân chia tiền lời như sau: Thẩm Hấp bốn phần, Tạ Thiều và Tạ Hộ mỗi người ba phần. Tạ Thiều và Tạ Hộ không có bất luận dị nghị gì đối với sự phân chia này, bọn họ đã trải nghiệm chuyện khai cửa hàng rườm rà thế nào, nên thậm chí còn cảm thấy chia cho Thẩm Hấp bốn phần còn quá ít. Nếu không có Thẩm Hấp lo từ trên xuống dưới, bọn họ căn bản không biết nên làm sao để vận tác.
Về vấn đề đặt hàng cùng tiêu thụ Tạ Hộ đều mặc kệ. Hàng bán được nhiều thì càng gia tăng cơ hội tiếp xúc của nàng và nhóm sư phó thợ thủ công. Nàng đã nhiều ngày thiết kế mẫu mã không kể ngày đêm, chỉ cần mở mắt ra là đã cầm bút vẽ trong tay tuyệt đối không ngừng lại, cuộc sống trôi qua cực kỳ phong phú. Bất quá tuy vất vả nhưng cũng đáng giá, bởi vì lần kinh doanh trang sức này cho hồi báo thật sự rất lớn. Lúc Tạ Thiều giao cho Tạ Hộ phần tiền lời trong hai tháng, tuy là Tạ Hộ đã sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn bị số lời không nhỏ này làm nàng hết hồn, vì thế Tạ Hộ vẽ thiết kế càng thêm dụng tâm tinh tế.
Vân Đằng và Vân Tụ có rảnh cũng sẽ đi Đa Bảo các hỗ trợ, Tạ Thiều càng bận đến nỗi không thấy mặt ở nhà. Vân thị thấy bọn nhỏ bận rộn như vậy tỏ vẻ khó hiểu tuy bà biết hai đứa nhỏ khai trương một cửa hàng bên ngoài, mà chuyện này bà cũng không phản đối. Rốt cuộc lúc trước nhờ A Đồng đầu tư cho Thiều nhi đi chuyển hàng mới kiếm lời một số tiền lớn như vậy, nhờ đó mà Tạ Cận mới thành công vào Lại Bộ. Tuy rằng đến bây giờ Vân thị vẫn chưa dám nói thật với phu quân về xuất xứ của số tiền kia, nhưng Vân thị xác thật đã thể nghiệm cảm giác "Có tiền mới dễ làm việc", đương nhiên bà sẽ không phản đối bọn nhỏ làm ăn.
Sau khi Đa Bảo các khai trương, Thẩm Hấp cũng tới hai ba lần, bất quá chỉ ngồi một chút liền đi. Tạ Thiều cảm kích Thẩm Hấp đến cực điểm, mỗi lần đều muốn lưu lại để uống rượu, nhưng Thẩm Hấp cũng không phải là người nhàn rỗi. Khi Tạ Hộ đối mặt với Thẩm Hấp vẫn rất cẩn thận chặt chẽ như cũ. Thẩm Hấp để lại hai chưởng quầy thay mặt Thẩm Đại gia giúp Tạ Thiều và Tạ Hộ xử lý chuyện của cửa hàng, rồi sau đó mấy tháng cũng không xuất hiện lại.
Nếu qua sinh nhật mười ba tuổi của Tạ Hộ thì đã cuối tháng mười một, Tạ Thiều cứ phải chạy đi chạy lại giữa Dương Châu và kinh thành. Chỉ trong một năm ngắn ngủn mà Tạ Thiều đã cao hẳn lên, trở thành một thiếu niên ngăm đen cường tráng, may mắn được gương mặt rất tuấn mỹ nên mặc dù có đen một chút cũng không tổn hại đến bộ dáng soái ca. Hôm mùng chín tháng mười một Tạ Thiều từ kinh thành mang đến một tin tức tốt làm phấn chấn nhân tâm -- La đại nhân làm quan thất trách nên hiện đã bị Thánh thượng bãi chức Kinh Triệu phủ, giao cho Hình Bộ thẩm tra xử lí đến năm sau sẽ định tội. Nghe nói mặt rồng cực kỳ giận dữ, La đại nhân coi bộ hoàn toàn tiêu đời.
“Thật là ác giả ác báo! Ông trời mở mắt. A di đà Phật, A di đà Phật.” Vân thị vừa nghe tin tức này cũng cao hứng cực kỳ. Dạo này Vân thị thường bồi Địch thị tụng kinh, mở miệng lại niệm Phật hiệu, trong tay cũng thường xuyên cầm chuỗi tràng hạt. Vân thị vốn dĩ là người hiền từ, nghe chuyện như vậy cũng chỉ biết cảm tạ Phật tổ từ bi niệm lên vài lần.
Tạ Hộ nghe được tin tức này thật ra không cảm thấy ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi Tạ Thiều: “La đại nhân phạm vào tội gì?”
Làm quan thất trách . . . Tạ Hộ hồi tưởng đời trước, La đại nhân tựa hồ là đắc tội với vị quyền thế nào đó nên cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, chỉ không biết đời này nguyên nhân là gì?
“La đại nhân bị cấp