Edited by Bà Còm in Wattpad
Cô nương Tạ gia đương nhiên không biết Hình thị đi Định Quốc Công phủ nghe Lão thái quân nói gì đó, chỉ biết sau khi Hình thị trở về liền không còn nhắc đến chuyện muốn cô nương Tạ gia đi Thẩm gia . . . cọ cưới . . .
Gần đây Tạ Thiều bận đến nỗi sắp phát điên. Chuyện làm ăn của Phúc Nguyên lâu càng ngày càng tốt, thanh danh càng lúc càng lớn; chi nhánh Đa Bảo các ở kinh thành cũng đã mở xong, công việc cần xử lý mỗi ngày nhiều không kể xiết, bận đến độ đã nhiều ngày không về nhà. Tạ Cận nhiều lần tìm nhi tử đều không thấy đâu, cuối cùng nổi lửa lớn mới lôi được Tạ Thiều từ bên ngoài trở về.
Hai phụ nhi ở thư phòng trao đổi suốt một ngày, cơm cũng không ra ăn. Kỳ này thực ngoài ý muốn, Tạ Thiều lại không bị đòn. Thật ra cho dù Vân thị không nói cho Tạ Cận, Tạ Cận vẫn có thể đoán được cái gọi là tiền riêng của Vân thị là từ nơi nào tới. Tuy rằng ông không tán thành nhi tử kinh doanh vì sợ nhi tử bỏ phế việc học rồi làm chuyện không đàng hoàng, nhưng hiện giờ Tạ Thiều đã có thể tự suy nghĩ cho bản thân, tự mình theo đuổi mục tiêu của chính mình, Tạ Cận làm phụ thân cũng không thể hoàn toàn phủ định tương lai nhi tử tự chọn. Rốt cuộc chất lượng sinh hoạt của toàn bộ nhị phòng có thể được nâng cao, nói cho cùng cũng có liên hệ chặt chẽ với việc kinh doanh của Tạ Thiều. Chỉ là Tạ Cận cũng phải ân cần dạy bảo nhi tử một phen, dù gì địa vị của thương nhân cũng không cao, nếu muốn làm thì cũng nên chuyển từ sáng vào tối, cũng là nghĩ cho con đường làm quan sau này của Tạ Thiều -- nếu trong tương lai đối thủ lôi chuyện kinh doanh của Tạ Thiều ra để công kích, vậy thì sẽ giảm bớt chút phiền phức.
Tạ Cận phân tích lợi hại khiến cho Tạ Thiều rất có cảm xúc. Mấy ngày nay bận rộn cũng làm hắn hoàn toàn hiểu được, loại chuyện kinh doanh này cũng không nhất thiết phải tự tay làm lấy toàn bộ. Nếu không thể bồi dưỡng được thủ hạ đáng tin cậy, vậy thì con đường kinh doanh của hắn khẳng định không thể khuếch trương được. Hơn nữa vì tương lai mà suy xét, đích xác phải nên từ sáng chuyển vào tối mới đúng.
Tạ Thiều trước tiên tìm Tạ Hộ bàn bạc với nàng chuyện này. Tuy rằng Tạ Hộ cũng không quản Tạ Thiều kinh doanh như thế nào, nhưng đối với đề nghị của Tạ Cận cũng rất tán thành. Bởi vì xét lại tình thế hiện thời, thể theo bản lĩnh của Tạ Cận, tương lai tất nhiên còn sẽ tấn chức; nếu cất giấu một quả bom như Tạ Thiều, thật không biết khi đó sẽ có ảnh hưởng không tốt gì.
Hai huynh muội bàn xong chính sự, Tạ Thiều dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, ngồi lại trong viện Tạ Hộ kêu gã tùy tùng Ngô Triệu tới sai khiến: “Mấy ngày nay vội quá nên đã quên, đi về phòng ta lấy bao lụa màu lam đem lại đây cho Ngũ cô nương.”
Ngô Triệu lĩnh mệnh rời đi, Tạ Hộ khó hiểu: “Bao lụa gì thế? Còn chưa tới thời điểm chia hoa hồng mà.”
Tạ Thiều liếc Tạ Hộ một cái: “Muội chỉ biết chia hoa hồng! Không phải, là có người đưa đồ cho muội, vẫn luôn đặt ở chỗ ta. Mấy ngày nay vội quá nên đã quên chưa đem lại đây cho muội, bây giờ mới nhớ ra.”
“Ai đưa đồ cho muội thế?" Tạ Hộ bật cười. Biểu tình của Tạ Thiều lại thật xuất sắc, vừa hưng phấn vừa bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lộ ra tiếc nuối, nghiêm mặt phun ra hai chữ trả lời Tạ Hộ: “Thẩm Đại.” Tạ Thiều lại thở dài: “Ta nhớ đã nói với muội chuyện này lâu rồi, không phải đã nhắc muội đừng trêu chọc gì đến vị đó sao? Lúc trước nói cho muội nghe tin đồn kia, mười phần thì có tám chín phần là thật sự rồi, chính mắt ta đã nhìn thấy.”
Tạ Hộ phải mất nửa ngày mới biết được Tạ Thiều nói đến vấn đề gì, ngẩn người hỏi: “Ca ca chính mắt nhìn thấy?”
Nàng biết Tạ Thiều khẳng định đang nhắc đến vụ chủ tử "Không được", Tạ Hộ không để trong lòng, chỉ là tò mò làm sao Tạ Thiều có thể chính mắt nhìn thấy?
Ghé sát vào tai Tạ Hộ, Tạ Thiều thần bí hề hề thầm thì: “Có một hôm ta cùng một đám người đi xã giao, đến . . . Hoa lâu. Tất cả mọi người đều ôm ấp cô nương, chỉ có Thẩm Đại cư xử như Liễu Hạ Huệ, một chút cũng không động. Nếu không phải thân mình Thẩm Đại có vấn đề, vậy thì khẳng định huynh ấy không thích nữ nhân! Ta nói cho muội biết, từ sau ngày ấy, ngay cả ta cũng không dám tái kiến Thẩm Đại, trừ phi thật sự cần thiết.”
“. . .”
Tạ Thiều lộ ra rất nhiều bí mật, tỷ như ca ca đã học xã giao, tỷ như xã giao của bọn họ là đi hoa lâu, Tạ Hộ nghe xong nheo mắt lại, chọn một vấn đề không thể lý giải nhất hỏi lại: “Vì sao ca ca lại không dám gặp Thẩm Đại?”
Tạ Thiều nhìn tiểu muội muội ngây thơ nhà mình, lòng đầy căm phẫn nói: “Muội ngốc thế! Nếu Thẩm Đại thật sự không thích nữ nhân, vậy ta gặp huynh ấy . . . khụ khụ."
Nghe xong phỏng đoán của ca ca, Tạ Hộ thiếu chút nữa té xỉu. Nếu chủ tử biết được lý do ca ca trở nên xa cách, chỉ sợ thêm mấy cái Quy Nghĩa Hầu phủ cũng không đủ cho chủ tử xì hơi hả giận!
Ngô Triệu nhanh nhẹn đem tay nải lại đây, bao phục bằng lụa màu lam, bên trong nặng trĩu. Tạ Thiều tiếp nhận bao phục đặt trên bàn đá ở giữa đình hóng gió, chỉ vào nói với Tạ Hộ: “Đây, Thẩm Đại gởi sách cho muội, nói lần trước muội chưa đọc xong. Mệt huynh ấy trí nhớ thật tốt, hai năm trước muội đọc sách gì mà vẫn còn nhớ rõ.”
Tạ Thiều đương nhiên không biết vụ nàng xâm nhập Thọ Toàn đường lần thứ hai. Tạ Hộ cũng không tính nói cho ca ca biết, vì thế yên lặng mở bao phục ra, nhìn thấy bên trong có ước chừng hơn mười quyển sách được sắp xếp chỉnh tề, mỗi một quyển đều là bản độc nhất. Không biết vì sao vành tai nàng đột nhiên đỏ lên, mà chứng bịnh đỏ mặt dường như có thể lây lan, dần dần tiến lên trên má rồi lan xuống tới cổ . . .
“Không phải chỉ có mấy quyển sách thôi sao, muội đỏ mặt gì chứ? Còn nói muội không để ý tới huynh ấy.”
Tạ Hộ cuống quít xoay người, đôi tay bưng kín gương mặt, trong đầu không xua đi được hình ảnh hôm ấy ở thư phòng. Tạ Thiều không biết nội tình, chỉ ở một bên bất đắc dĩ đỡ trán.
Thân muội muội này rốt cuộc tuổi còn nhỏ, có khả năng cũng chưa minh bạch chuyện hắn nói về Thẩm Đại là ý gì. Thôi thôi,