Edited by Bà Còm in Wattpad
Phù Dung Viên là tửu lầu xa hoa nhất của kinh thành, thật ra Phúc Nguyên lâu của Tạ Thiều chỉ là bản thu nhỏ của Phù Dung Viên. Phù Dung Viên mới chân chính là kinh thành đệ nhất, bên trong bất kỳ từ diện tích, trang trí đến đồ ăn thức uống, không có thứ gì là không áp đảo trên cơ các tửu lầu khác. Phù Dung Viên đã mở mười năm mà vẫn trường thịnh không suy, thanh danh càng lan rộng hơn trong vòng quyền quý của kinh thành, trở thành nơi đãi yến tiệc cho quý khách có địa vị cao, mỗi ngày khách đều đông như mây, còn thường xuyên bởi vì quá nhiều khách nên không có chỗ.
Ngựa của Thẩm Hấp dừng lại trước cửa Phù Dung Viên, lập tức liền có tiểu nhị ra dẫn ngựa. Thẩm Hấp vừa đưa Tạ Hộ tới cửa, bên trong liền có hai tiểu nhị ra nghênh đón, Thẩm Hấp nắm tay dẫn Tạ Hộ vào trong. Ngoài cửa lại có một số khách muốn vào ăn cơm, nhưng bị tiểu nhị ngăn lại bên ngoài, nói bên trong đã ngồi đầy, thỉnh khách nhân lần tới nên đặt chỗ trước.
Tạ Hộ được Thẩm Hấp dẫn lên lầu, các tiểu nhị tựa hồ đều nhận thức Thẩm Hấp, gặp mặt liền hành lễ. Bên trong tửu lầu đông nghẹt, thanh âm truyền đồ ăn, kêu món, tiếp đón, dùng cơm tương đối ồn ào, lên tới lầu hai thì tiếng ồn tương đối đỡ hơn một chút vì lầu hai là những nhã gian bình thường, lên tới lầu ba thì thanh âm ồn ào gần như biến mất.
Tiểu nhị mang hai người họ đi đến phòng chữ Thiên duy nhất ở phía đông của lầu ba, trong phòng bài trí tinh xảo không thua Công phủ. Tiểu nhị đưa hai người họ vào cửa xong liền đi xuống lầu, có lẽ Thẩm Hấp đã sớm an bài cho nên hai người cũng không cần đặt món. Sau khi nhã gian không có ai thì Tạ Hộ mới cởi mũ trùm xuống, nhìn quanh đánh giá bố cục bài trí của gian phòng.
“Nàng cảm thấy thế nào?” Thẩm Hấp tự mình rót một chén trà đưa cho Tạ Hộ, thấy nàng đang ngắm bức họa Vịt du hồ mùa xuân treo trên tường bèn lên tiếng hỏi.
Tạ Hộ uống một ngụm trà, cười đáp: “Dĩ nhiên là tốt rồi ạ. Nơi này cũng là sản nghiệp của phu quân sao?”
Thẩm Hấp gật đầu, sau đó đem ngón trỏ đặt ở trên môi nhỏ giọng: “Suỵt, không có mấy người biết đâu. Đây là cửa hàng đầu tiên trong số hồi môn của nương được ta lấy lại. Sau khi ta tiếp nhận liền mở rộng thêm, dùng số tiền lúc ấy còn sót lại mua hết tất cả hai trăm mẫu đất xung quanh gian cửa hàng này. Khi đó phố Chu Tước còn chưa phồn hoa như vậy, cũng may nhờ ta mua sớm nên hôm nay mới có quy mô như thế.”
Nghe Thẩm Hấp nhắc tới mẫu thân của chàng, Tạ Hộ nhớ tới hôm đó ở trong phủ nhìn thấy bức họa. Đời trước nàng chỉ biết thân mẫu của chủ tử là nữ nhi của tiền Tể tướng, lúc chủ tử đăng cơ thì bà đã sớm qua đời nên nàng cũng chưa gặp qua, hơn nữa chủ tử cố tình giấu diếm chuyện của thân mẫu cho nên mọi người không ai biết nhiều về vị Lạc thị này. Tạ Hộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, tuy rằng giờ phút này phu quân thoạt nhìn thật bình tĩnh, bất quá Tạ Hộ lại biết lúc nhỏ phu quân nhất định sống không tốt. Định Quốc Công Thẩm Diệp sở dĩ được gia phong nhất đẳng Quốc Công phỏng chừng cũng quan hệ rất lớn đến Lạc thị. Theo sự nhận xét của Tạ Hộ, Thiên Hòa Đế xác định thật thích Lạc thị, cho nên mới có thể phong thưởng nhiều như thế cho phu gia của bà, ban cho Thẩm Diệp -- một thế tử không có công tích -- kế tục hoàn toàn tước vị Nhất đẳng Quốc Công. Nếu nói trong phương diện này không có thiên vị thì bất kỳ ai cũng sẽ không tin tưởng.
Chỉ là, sau khi Thẩm Diệp tiếp nhận phần thiên vị này rồi mà vẫn đối xử với chủ tử không tốt, vậy thì thật sự không quá phúc hậu. Khó trách cuối cùng sẽ bị kết cục như thế.
Một bàn đồ ăn không quá trân quý nhưng cũng đủ mới mẻ được đưa vào.
Thẩm Hấp kéo Tạ Hộ ngồi xuống bên cửa sổ, chờ đồ ăn dọn xong thì tự mình so đũa cho nàng. Hai người đang định ăn cơm lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói láu cá bèn cứ thế truyền vào: “Này, ta đã nói hồi nãy các ngươi thấy chính là Thẩm Đại công tử, các ngươi cứ nói không phải, nhìn coi nè.”
Phó Thanh Lưu đưa tay đẩy cửa ra rồi cứ thế mà đi vào. Tạ Hộ thấy có ngoại nam liền nhanh chóng muốn đứng lên lấy mũ trùm nhưng bị Thẩm Hấp đè tay lại nói với nàng: “Không sao, đều là người một nhà. Nếu đã tới thì vào hết đi, còn lấp ló cái nỗi gì?”
Thẩm Hấp vừa nói xong quả thực còn có ba người theo đuôi Phó Thanh Lưu đi vào: Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Tam Lang. Ngô Tuấn sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng, Tô Tam Lang lại không khách khí, cứ như vậy mà đánh giá bóng lưng của Tạ Hộ, Thường Lâm là tên đại quê mùa, cười ngượng vài tiếng rồi giải thích: “Không phải ý của ta, bọn họ đều nói muốn tới! Muốn tới nhìn tẩu phu nhân một cái!”
Thẩm Hấp không nói gì, chỉ cầm đũa gắp đồ ăn cho Tạ Hộ, ngay cả ý mời bọn họ ngồi cũng không có. Phó Thanh Lưu đi vào đầu tiên cũng có chút xấu hổ, thật sự không tiện nhào tới một hai phải xem nương tử người ta trông như thế nào -- nếu là một người nào khác thì không sao, muốn nhào tới thì cứ việc nhào tới, nhưng nếu là Thẩm Hấp thì bọn họ phải suy xét thật kỹ càng.
Tạ Hộ nhìn nhìn Thẩm Hấp, hiện tại nàng đang ngồi đối diện cửa sổ, cho nên ngoài cửa có người tiến vào chỉ có thể thấy bóng lưng của nàng. Nhưng cũng không thể cứ thế mà đưa lưng về phía người ta chứ? Chỉ thấy Thẩm Hấp hít sâu một hơi rồi thở dài: “Đều lại đây ngồi đi. Ta giới thiệu cho các ngươi.”
Bốn người được Thẩm Hấp cho phép như nhận đại xá, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, để Phó Thanh Lưu dẫn đầu đi đến bên bàn ăn. Tạ Hộ cảm giác có người tới gần liền đứng lên thối lui đến bên cạnh Thẩm Hấp. Thẩm Hấp chỉ vào một đám bọn họ giới thiệu: “Phó Thanh Lưu, đích trưởng tử của Vinh An Quận vương phủ, ca ca của nàng cưới thứ muội của hắn; Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Khánh Nguyên, bọn họ đều là bằng hữu thân thiết của ta, không cần khách khí với bọn họ.” Giới thiệu xong, Thẩm Hấp lại đứng lên đỡ eo Tạ Hộ trịnh trọng nói: “Đây là thê tử