Sau khi cảm giác bồi hồi vì lỡ dại hôn lên trán của Hoàng qua đi, đứng trước cửa nhà chỉ còn lại nỗi hoang mang tột cùng không biết đối diện với mẹ thế nào. Tôi đoán chừng mẹ sẽ giận lắm, mấy lời của Hoàng nghe thì dạ thưa đàng hoàng nhưng nói đến đâu là thách thức đến đấy, khiến cho bây giờ tôi không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ giữa tôi và Hoàng.
Nhưng việc gì tới nó sẽ tới, tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào nhà. Mẹ tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngón tay của bà gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn, mắt hướng vô định vào thứ gì đó ở trước mặt, tôi đến gần mà mẹ cũng chẳng thèm nhìn lấy tôi.
"Con tiễn bạn về rồi ạ." Tôi dè dặt lên tiếng.
"Ừ." Trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Vậy con xin phép lên phòng."
Tôi muốn rời đi thật nhanh nhưng có vẻ mẹ không có định tha tôi vào lúc này, bà ngẩng đầu quay ngoắt qua phía tôi, sự nghiêm khắc tích cóp bao nhiêu năm nay bỗng lúc này như thác đổ, tràn cả ra ngoài tóm chặt lấy chân tôi làm tóc gáy dựng cả lên.
"Con thích cậu bạn đó à?"
Câu hỏi này không có trong dự tính 101 điều mẹ sẽ tra khảo tôi. Tôi tưởng bà sẽ mắng tôi không được yêu sớm, không được kết giao với bạn xấu hay ít nhất là mắng Hoàng một phen. Nhưng thay vì như vậy mẹ lại chọn hỏi xoáy vào trong tình cảm tâm tư của tôi dù biết tôi dễ dàng nói dối cho qua chuyện.
"Dạ không, con không thích Hoàng."
Vừa nói mà người tôi vừa run lên bần bật, không biết là vì đang cố phủ nhận sự thật hay vì sợ hãi chính mình đang nói dối.
"Ở tuổi của con cảm mến ai đó cũng là bình thường mẹ không có cấm đoán. Nhưng nếu đối tượng của con là cậu bạn vừa rồi thì mẹ không cho phép."
Trong vô thức bản năng chống đối mẹ chợt bùng lên, tôi tự hỏi có điều gì tôi làm mà mẹ cho phép chứ? Dù cho tôi có thích người khác không phải Hoàng thì mẹ cũng sẽ cho phép sao? Trong mắt mẹ thì tôi là đứa phản nghịch kia mà, dù cho tôi có là học sinh giỏi, học sinh chăm ngoan, được người khác khen là đứa con nhà người ta
"Con nói thật, con không có thích Hoàng."
"Với cái đà này thì sớm muộn con cũng sẽ thích thôi."
"Mẹ thật sự không tin con tới như vậy à?"
"Tin? Con còn dám bảo mẹ tin con à?" Mẹ tức giận đập bàn thật mạnh như dằn mặt - "Sao hả? Có bạn trai rồi là lá gan cũng to hơn phải không? Con đang học theo cái thằng hư đốn đó phải không?"
"Cần gì phải học theo? Mẹ lúc nào cũng nói con là đứa hư đốn mà."
"Mày còn dám trả treo với mẹ nữa à?
"Con không có trả treo."
"Mày nạt ai đấy?"
"Tại mẹ lớn tiếng nên con mới lớn tiếng thôi."
Vâng, tôi phải thừa nhận là tranh cãi với mẹ trong lúc cái đầu đang quá nóng là một việc làm ngu ngốc. Vậy nhưng tôi không có đủ tỉnh táo cũng như cái tôi quá cao nên mẹ càng mắng tôi lại càng hăng, càng hăng là càng lại lớn tiếng. Đến đoạn cao trào tôi cảm tưởng mẹ có thể bật dậy tát cho mình một bạt tai vì dám vô lễ đến nhường này.
Nhưng mẹ đã không. Bàn tay của mẹ run lên bần bật, hốc mắt đỏ au giận dữ và rồi bà đá ghế bỏ đi. So với lần đầu phát hiện tôi có bạn trai, phản ứng này của mẹ xem như là dễ chịu lắm rồi.
Khi đó là mới vào lớp mười chưa được bao lâu tôi đã được một đàn anh lớp trên tỏ tình. Bản thân tôi không phải người bài xích chuyện yêu đương sớm, thấy anh ấy cũng không đến nỗi nào nên tôi cũng đồng ý hẹn hò. Được chừng hai tuần thì mẹ có đọc được tin nhắn sến sẩm giữa hai đứa và chẳng buồn nghe tôi giải thích mẹ đã ném điện thoại tôi xuống đất vỡ tan tành, phải đến gần nửa năm sau mẹ mới mua cho tôi cái mới.
Sống trong thời đại công nghệ 4.0 thì sao có thể thiếu điện thoại. Tôi đã lén dùng tiền tiêu vặt và vài phần tiền thưởng thi học sinh giỏi tích cóp mấy năm để tự mua một cái mới để dùng. Đấy được xem là một giai thoại, chiến tích để đời khi chiến đấu với mẹ tôi. Và có lẽ đúng như lời bà nói, tôi thật sự là một đứa con không thể tin tưởng được.
Mẹ đi rồi tôi bèn dọn dẹp nhanh rồi cũng về phòng tắm rửa thay đồ để chuẩn bị đi học ở trung tâm. Tạm thời trong hôm nay hai mẹ con tôi sẽ chẳng thể nào bình tĩnh mà ngồi xuống nói chuyện lại với nhau được nữa, tôi vẫn cứ làm việc nên làm đó là tập trung vào việc học.
...
Mỗi sáng đi học bằng xe buýt đều là quãng thời gian thư thả nhất của tôi. Đường phố chưa quá đông đúc, thời tiết man mát dễ chịu, trong khi ngồi đợi xe đến tôi có thể bình tâm học từ vựng tiếng Anh và suy nghĩ về lịch trình của mình ngày hôm nay.
Nếu như không có gì đặc biệt, tối nay tôi sẽ về nhà đúng giờ, gặp mẹ, chắc là sẽ cãi nhau tiếp, hoặc là giảng hòa gì đó nếu tâm trạng của mẹ không quá tệ, nhưng khó có chuyện đó lắm, sáng này tôi nghe tiếng mẹ rời khỏi nhà từ sớm trong khi bình thường tôi mới là người đi học trước. Xem chừng bà vẫn chưa thể nguôi giận được ngay.
"Ê Chi, sao hôm qua tao nhắn tin mày không trả lời?"
Phương từ đâu xuất hiện đập lên vai tôi một cái. Tôi giật mình đánh rơi luôn flashcard trên tay. Thấy dọa được tôi nên Phương cười khoái chí, nhưng rồi nó cúi xuống nhặt đồ lên hộ tôi.
"Hôm qua tao ngủ sớm." Tôi cũng chẳng nhớ mình ngủ lúc mấy giờ, chắc một hai giờ sáng gì đó, nhưng vì đã bật chế độ ngủ trên điện thoại từ khá sớm nên nói như vậy cũng không sai lắm - "Có chuyện gì à?"
"Chuyện lớn chứ gì nữa mà hỏi?" Nó ré lên rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ mà mấy bạn ngồi cạnh tôi đã nhường cho - "Trên story của Hoàng là tay mày phải không?"
Lại là Hoàng nữa. Mà so với trước đây tôi chẳng còn thấy khó chịu khi nghe thấy tên cậu ta.
"Không biết nữa, tao chưa xem."
"Đây này."
Phương tốt bụng mở story của Hoàng lên cho tôi xem ngay. Hôm qua đến giờ cậu ta chỉ đăng đúng mỗi một cái, trong khi nếu tôi nhớ không nhầm thì Hoàng thường quăng lần mấy cái để thả thính linh tinh. Nhìn bàn tay của mình lọt thỏm trong tay Hoàng trông giống hệt như hẹn hò thật, tim tôi không hiểu sao lại đập mạnh hơn.
Chỉ còn mười mấy tiếng nữa story ấy sẽ biến mất, nếu nói tôi không thất vọng hay hụt hẫng gì thì là nói dối. Nhưng việc cậu ta chỉ để lại mỗi story về tôi chứ không làm lẫn lộn vào mớ tin thả thính của cậu ta cũng đã an ủi tôi phần nào, thậm chí còn khiến tôi bắt đầu sinh ra ảo tưởng. Phải chăng tôi có chút gì đó đặc biệt với Hoàng? Hay với những cô gái khác cậu ta cũng như vậy? Tôi bỗng thấy hối hận vì không thường xuyên check story của Hoàng.
Mà khoan từ từ đã. Sao tôi lại có cái suy nghĩ đáng xấu hổ, tự đem bản thân đi so sánh với những cô gái khác thế này? Vì ai chứ? Vì Hoàng sao? Cậu ta cũng có phải bạn trai tôi đâu, thế thì việc ngồi so đo với những cô người yêu cũ của Hoàng có phải ngu ngốc quá rồi không?
Tôi cấu mạnh vào tay mình để tự cảnh tỉnh bản thân. Nhưng phải nói thật là nó chẳng có mấy tác dụng cả, vì chỗ đang đau nhức là nơi ngực trái chứ không phải cánh tay bầm tím của tôi.
"Mày đang hẹn hò với Hoàng thật à?" Phương áp sát tôi dò hỏi.
"Không có, không phải."
Tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng Phương chẳng tin tưởng mấy, khinh bỉ liếc nhìn tôi.
"Nếu như không hẹn hò mà nắm tay, nó đang trap mày đó."
Tôi gân cổ lên, cãi bướng với Phương: "Nhìn tao dễ bị lừa thế cơ à?"
"Mày trốn học theo trai đó còn không chịu bị lừa. Con ơi là con, dại đến thế là