Tôi ngồi nhìn ngắm hộp bánh màu ghi mà Hoàng đã cho mình, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Cái Phương thì cứ càm ràm mãi bên tai tôi.
"Tao đã nói mày rồi, thằng đó không có tốt lành gì đâu. Dại lắm con ạ."
Chẳng cần đến Phương nhắc nhở tôi cũng đã biết thừa Hoàng chẳng phải kiểu người tốt đẹp gì ngay từ lần đầu nói chuyện với nhau rồi. Bản thân tôi cũng ba lần bảy lượt tự dặn lòng rằng đừng để sự dịu dàng của Hoàng lừa đấy chứ, nhưng chẳng biết sao bây giờ lại ngồi đây ủ dột như thất tình vậy.
Tôi thở dài một hơi, cất hộp bánh vào trong hộc bàn định bụng đi lấy sổ đầu bài về rồi sẽ ăn sau. Tôi không thể bỏ đi được mà, đồ ăn đâu có tội tình gì chứ.
"Được rồi đừng nhắc nữa. Mày càng nói càng chứng tỏ tao thảm hại chứ chẳng được ích lợi gì."
Thấy tôi ỉu xìu như vậy nên Phương hơi thương cảm cho tôi, thôi không nặng lời nữa: "Ừ thì giờ cũng kết thúc rồi kệ cái thằng cha phóng đãng đó đi."
Đã kết thúc rồi ư, tôi hoang mang tự hỏi, rõ ràng còn hẹn một ngày đó sẽ đi chơi với Hoàng nhưng chẳng biết sao tôi cảm thấy hai đứa sẽ chẳng tiến triển gì nữa đâu. Giống như việc Hoàng sẽ không quen lại một người nào lần hai, tuy vẫn còn đâu đó vài người trở thành bạn tốt của cậu ta nhưng tuyệt nhiên không còn thấy cậu ta sánh bước bên họ một lần nào nữa.
Tôi biết rõ về những mối quan hệ của Hoàng và bạn gái trước đây như vậy là vì tôi từng mò những bài đăng có liên quan đến Hoàng trong group của trường, lướt dòng thời gian các trang cá nhân của cậu ta, xem tin nổi bật được ghim lên đầu, thậm chí còn cố mò xem hết những video nhảy nhót của nhóm nhảy ngày hôm qua nữa. Tôi đã phí phạm thời gian giải bài tập quý giá để tìm hiểu về Hoàng như vậy đấy, rồi cuối cùng hôm nay tôi nhận ra mình đã làm những chuyện đáng xấu hổ biết bao.
Trạng thái tôi bây giờ không mấy tốt, luôn có cảm giác hụt hẫng trong lòng, như là vừa trượt mất con điểm mười chỉ vì chủ quan vào mớ kiến thức hạn hẹp của mình.
"Em sao vậy Chi? Bị đau ở đâu à?" Cô chủ nhiệm lo lắng nhìn tôi - "Hôm qua lớp trưởng bảo em không khỏe nên về sớm, không lẽ đến giờ vẫn còn bệnh à em?"
Tôi gượng gạo lắc đầu: "Dạ không ạ, do hôm qua thức khuya quá nên em còn ngái ngủ thôi ạ."
"À ra vậy." Gương mặt của cô giãn ra, đưa cuốn sổ đầu bài cho tôi dặn dò - "Không ổn thì báo ngay nhé, sức khỏe của em vốn đã không tốt, có chăm học cũng nhớ giữ gìn thân thể."
"Dạ."
Tôi lễ phép chào cô, ôm cuốn sổ đầu bài rời đi. Vừa ra đến cửa tôi bắt gặp Vương đang đi ngang qua, trên tay còn đeo cả băng sao đỏ. Có vẻ như thằng Minh, sao đỏ lớp tôi lại lười biếng đi học trễ nên Vương phải đi trực thay rồi. Từng có vài hôm tôi cũng thay Minh đi trực dù không tình nguyện lắm.
Vương vừa thấy tôi đã nhanh chóng vẫy tay chào:
"Tôi cũng về lớp này, mình về chung đi."
Không có lý do gì để từ chối, tôi thoải mái gật đầu rồi người trước người sau, sánh bước về lớp mình. Đang đầu giờ nên chúng tôi chỉ gặp lác đác vài thầy cô, còn cả quãng đường gần như chỉ có chúng tôi.
"Hôm qua phim hay chứ?" Vương lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng giữa hai đứa.
"Không biết nữa, tôi ngủ cả nửa bộ phim rồi Hoàng thấy chán quá nên chúng tôi về luôn."
Tôi lịch sự đáp lại. Hiếm có dịp bọn tôi bàn về những thứ không liên quan đến việc học thế này, cảm giác như là bạn bè thực thụ vậy. Vương nghe xong thì cười khúc khích.
"Vậy là cậu không thích xem phim."
"Thì tôi thấy hơi phí thời gian."
"Thật à? Con gái các cậu thích xem phim nhất mà?" Vương có vẻ ngạc nhiên lắm - "Thế lúc bình thường cậu giải trí như thế nào?"
"Làm bài tập là giải trí đối với tôi." Tôi ưỡn ngực đầy tự hào.
"Gì chứ, nhạt nhẽo vậy sao?" Vương ném cho tôi cái nhìn kì thị. Hừ, cậu là người không có quyền phê phán tôi nhất đấy tên mọt sách lăng nhăng ạ.
"Không phải cậu cũng làm bài tập mỗi giờ ra chơi đấy à. Cũng nhạt nhẽo vậy thôi." Tôi ương bướng đáp lại.
"À!" Vương gãi đầu cười ngượng - "Tại như thế sẽ có cớ ngồi cạnh cậu thôi. Chứ rảnh mắt ra là lũ bạn lại kéo đi chơi mất."
WTF???
Đầu tôi nhảy một đống dấu chấm hỏi to đùng, không biết là mình tai điếc nghe nhầm hay còn mơ ngủ nữa. Sao đứng trước mặt tôi là Vương mà tôi cứ có cảm giác mình đang nói chuyện với Hoàng nhỉ? Chứ đột nhiên nói mấy câu thả thính thế này, lại còn là từ người lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt ghét tôi cùng cực nữa thì có lạ đời không? Hay cậu ta bị ấm đầu rồi. Tôi hoang mang đưa tay lên sờ trán của Vương rồi lại sờ trán mình để so sánh, xong lại lần nữa đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Vương.
"Đâu có nóng đâu mà sao như bị chập mạch thế?"
Vương cười khổ, rồi đột nhiên nắm lấy bàn tay tôi, khi này vẫn còn đang yên vị trên trán cậu ta. Tôi hoảng hốt muốn rút tay về nhưng đã bị Vương giữ chặt lấy, tay cậu ta cũng to ngang ngửa tay của Hoàng nhưng lạnh hơn nhiều, như thể đang cố cướp lấy nhiệt độ từ tay của tôi.
"Người tôi lúc nào cũng lạnh cả. Nhưng tay cậu ấm thật."
Thật là, hết Hoàng rồi đến cậu ta. Gì chứ, dạo này buôn thính theo kí à? Mà sao cứ phải chọn tôi để mà làm mấy trò ve vãn thế này.
"Ấm nhỉ?" Tôi lắc lư đầu nói - "Nhưng nắm tay tôi không có miễn phí đâu. Nắm nữa là phải trả tiền đấy nha."
"Vậy trả bao nhiêu để được nắm tay cậu về lớp?"
Cái gì vậy trời? Nói ra câu tán tỉnh như vậy mà mặt mày Vương tỉnh queo, trong khi tôi thì sợ hãi đến run cả chân đứng chẳng vững nữa. Thề luôn, đây là kịch bản tôi không tài nào ngờ đến được. Vương đúng là bạn thân của Hoàng, chắc còn đi học chung một lớp tán gái, nói câu nào là sặc mùi thính câu đó. Sao trước đây không thấy cậu ta nhiệt tình với tôi như vậy nhỉ? Chắc chắn là đang có âm mưu, cả cậu ta và Hoàng ai cũng khả nghi vô cùng.
Tôi cố sức giãy giụa muốn rút tay về, nhưng chẳng những không được mà còn bị Vương nhân lúc sơ hở kéo tôi đến gần cậu ta hơn.
"Cậu đang hẹn hò với Hoàng nên ngại không nắm tay tôi à?"
Có cái gì sai sai ở đây. Tôi nheo mắt nhìn Vương dò xét: "Biết tôi hẹn hò với Hoàng mà còn thả thính tôi nữa, cậu định cướp bạn gái của bạn thân mình à?"
"Ừ cướp quài ấy mà. Thú vui giải trí của tôi đấy."
Vương đáp, bằng thái độ không thể thản