Từ khi sinh ra Vương đã luôn là kẻ chiến thắng. Nhà thì giàu nứt đố đổ vách, ngoại hình vượt ngưỡng để có thể gọi là hotboy, rồi kể cả trên đường học vấn Vương cũng chưa một lần phải nhường ngai vàng của mình cho ai.
Giống như lúc thi vào trường chuyên tiếng tăm này Vương có chăm chỉ học hành mấy đâu, ngày ngày rong ruổi theo những cuộc chơi trác táng, trái ôm phải ấp các bóng hồng, sa đà bê tha vào lạc thú của loài người, ấy vậy mà vẫn có thể giật được cái danh thủ khoa ngon ơ. Bởi thế Vương kiêu căng phách lối lắm, chẳng thèm để ai vào mắt. Á khoa ư? Cũng chỉ là một kẻ thua cuộc thôi mà, có xứng để Vương phải nhớ mặt gọi tên hay không? Không, không hề chút nào.
Vương cứ thế, ỷ y vào bộ não thiên tài chỉ cần đọc qua bất cứ thứ gì đều sẽ không bao giờ quên của mình nên chơi bời cùng bao em xinh tươi, tiệc tùng thác loạn với chúng bạn và tận khi ngày thi giữa kì đến sát đít mới lật sách ra ôn luyện. Thì dĩ nhiên đây không phải phương pháp học tập khoa học gì nhưng Vương đã áp dụng nó từ bé đến giờ và chưa bao giờ để vụt mất hạng một khỏi tay. Thế nên Vương đã tin rằng lần này cũng vậy thôi.
Và rồi Vương đã ngã một cú thật ê mặt trên bảng điểm, rớt từ số một đến số sáu, nếu cứ giữ y nguyên thành tích như vậy thì cuối học kì Vương sẽ không còn được vinh danh trên bảng vàng nữa. Đây là thất bại thảm hại chưa từng có trong đời của Vương, nó khiến Vương nhận ra mình không phải là thiên tài duy nhất trên thế giới này.
Ngày nhận kết quả đó Vương bỏ bê lời rủ rê của Hoàng, ngồi trong thư viện phân tích tất tần tật những con điểm của mình và so sánh với những người khác. Từ hạng hai đến hạng năm đều chẳng hơn Vương bao nhiêu, chênh lệch đâu đó chừng một hai câu lấy điểm mà thôi, chỉ cần Vương cố chút nữa thì sẽ vượt qua tất thảy. Thế nhưng vướng bận duy nhất chính là con số GPA 4.0, điểm các môn học gần như đạt tuyệt đối của đứa hạng nhất, cũng chính là con nhỏ á khoa bị Vương xem thường bấy lâu nay đấy.
Phan Lê Quỳnh Chi, cái tên được mạ bạc sáng chói nằm kế bên Vương trên bảng vàng vinh danh hồi đầu năm, giờ lại đang đè đầu cưỡi cổ Vương trên bảng điểm. Nghĩ thôi đã thấy sôi máu, ADN háo thắng như được kích hoạt khiến Vương nảy sinh ra một nỗi ám ảnh kì quái với Quỳnh Chi.
Bản thân Chi nếu nhìn bề ngoài thì thật sự chẳng có gì nổi bật mấy. Gương mặt Chi khá dễ coi nhưng hơi đại trà thiếu điểm nhấn, nhìn qua một lần sẽ quên ngay lập tức và Chi sẽ chìm nghỉm nếu đặt vào giữa những cô bạn gen Z luôn muốn làm nổi bật cá tính của mình lên. Hơn nữa dù lúc nào cũng cắm mặt vào sách vở nhưng Chi không hề cận thị, chẳng có lấy cặp kính dày như đít chai kiểu signature (dấu hiệu nhận diện) của lũ mọt sách nên cũng dễ hiểu khi mà hồi xưa đó Vương đã xem nhẹ Chi, không nghĩ rằng cô bạn sẽ là người hất cẳng mình rồi ngồi vào hạng một như vậy.
Nhận thấy mình quá chủ quan nên đã để đối thủ vượt mặt, Vương bắt đầu tập trung vào việc chắp vá lại lỗ hổng kiến thức của mình. Ngày ngày Vương say mê học hành tới quên ăn quên ngủ, bỏ bạn bỏ bè, xua đuổi những bóng hồng với đường cong chữ S và son đỏ vị vanila ra khỏi đời mình. Đến mức mà bạn thân như Hoàng cũng chẳng mấy khi thấy được mặt Vương nữa.
Thế mà trong khi Vương dốc toàn sức, quyết tâm đánh bại Quỳnh Chi thì cô bạn lại đứng trong góc tối của thư viện, ngang nhiên đá lưỡi với một đàn anh năm trên ngay trước mắt của Vương. Nụ cười tươi tắn nở rộ trên đôi môi mềm mại của thiếu nữ như chọc thủng tâm trí Vương, cái hôn kiểu Pháp đó say đắm cỡ nào kẻ chơi bời như Vương sao lại không nhìn ra được chứ. Vương đâu thể ngờ, gương mặt chưa trải sự đời ấy hóa ra lại ghê gớm như vậy.
Lẽ ra Vương nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, đối thủ của mình đang mải mê rong chơi, kiêu căng ngạo mạn như chính Vương của ngày trước, vậy thì con đường đánh bại cô bạn há sẽ dễ thở hơn mà. Nhưng Vương lại tức giận đến phát điên, thật muốn xông lên đấm cho thằng cha khốn nạn đang luồn bàn tay thô thiển qua thắt eo nhỏ nhắn, kề gương mặt xấu xí hôn lên gò má phiếm hồng của thiếu nữ ngây ngô kia một trận đã đời. Vương muốn đến mắng cho cô bạn một trận, để Chi sáng mắt ra, đừng có như những kẻ tầm thường khác suốt ngày mơ mộng yêu đương nhắng nhít nữa.
Cuối cùng Vương vẫn kiềm chế được cơn tức giận ấy như một quý ông tao nhã mà ba má đã dạy. Vương quyết tâm sẽ trả thù bằng cách đem thành tích đến trước mặt Chi, dùng nó để cho cô bạn thấy mình ngu muội đến thế nào. Lúc đó Chi sẽ phải nhìn Vương giống như Vương nhìn Chi bây giờ, đầy lửa hận và ám ảnh.
Nhưng viễn cảnh Vương vẽ nên đẹp đẽ như thế lại chẳng thể thành hiện thực. Điểm thi cuối kì của Vương rất cao, tương xứng với nỗ lực mà Vương đã bỏ ra, tuy nhiên chừng đó vẫn chưa đủ để đánh bại được cái đứa vô tư đá lưỡi với bồ trước kì thi quan trọng ấy. Hạng nhất vẫn là của Chi, và Vương vẫn là một kẻ thua cuộc.
Đứng trước tấm chân dung được lồng kính treo trên bảng vàng, Chi nở một nụ cười đắc thắng khiến Vương chướng mắt vô cùng. Chưa có đứa con gái nào làm Vương ghét đến như vậy, ghét đến mức khiến Vương phải làm ra hành động ngu ngốc nhất đời mình chỉ để trả thù.
...
"Anh xin lỗi nhưng anh thích người khác rồi. Mình chia tay nhé."
Vương chống cằm dõi mắt nhìn xuống cặp đôi đang đứng ở dưới lầu. Góc này của cậu chỉ thấy được biểu cảm ủ dột của tên con trai kia và bóng lưng có phần gầy gò của Chi. Trên gò má Vương lúc này lại xuất hiện chiếc lúm đồng tiền mê hoặc, mí mắt khẽ cong lên đầy hứng khởi.
Không vui sao được, màn kịch này một tay Vương bày ra mà.
"Nhỏ đó là nhất khối mình phải không?"
Chẳng biết Hoàng đã đứng bên cạnh từ lúc nào, chống tay lên thành lan can tận hưởng cảnh phim do