- Đã có side story cho Vương thì mình cũng có side story cho Hoàng đây :))
- Chuyện diễn ra khi ba đứa học lớp 10 :))
- E hèm, những ai mong đợi bạn Hoàng với Vương bad chơi cho vui chứ vẫn sạch thì... khuyên chân thành không nên đọc chương này ????
- Chuyện về một đứa dám chỉ và hai đứa dám nghe ????
[Preview:
Ba đứa, hai thằng con trai mười sáu tuổi, đã là bọn cáo già, nhìn đứa con gái mười sáu tuổi, vẫn còn là chùm nho xanh, xé vỏ condom ra. Sao tình huống này nó cứ mờ ám mà sai sai thế quái nào ý?]
Warning với ti tỉ cờ đỏ:
- Để rate 18+ nhưng không có cảnh nóng (để đó câu view, ahihi), chỉ là có mấy chuyện tế nhị cấm con nít vì sẽ làm nhân sinh quan mọi người đảo lộn á.
- Ở đây không ai là trẻ ngoan hết :(( nếu bạn phản cảm với những chuyện QHTD ở độ tuổi vị thành niên thì có thể skip chương này :((
- Có tình tiết thanh thiếu niên hút thuốc, uống rượu và chơi những thú phê pha của loài người. Cân nhắc trước khi đọc và không học theo khi chưa đủ tuổi.
- Viết trong lúc sốt nên mình có cho cái gì hơi lố cũng thông cảm nha, tại đang phê thuốc cảm :))
- Chống chỉ định những ai nghiêm túc quá đà và tìm kiếm triết lý trong câu chữ :))
***
Có một kiểu con gái mà Hoàng luôn rất ghét, đó là kiểu con gái ngây thơ.
...
Hoàng mở mắt, nghe đâu đó trong căn phòng lạ lẫm có tiếng chuông điện thoại của mình. Thân thể mềm mại nằm bên cạnh xoay người đi hướng khác, vùi đầu vào gối như muốn né tránh việc đã đến lúc phải rời khỏi giường. Đẩy người ngồi dậy, Hoàng vươn vai thật nhàn nhã rồi đi tìm điện thoại đã bị lẫn đâu đó trong mớ quần áo vương vãi trên sàn. Và may mắn là Hoàng đã tìm thấy trước khi cuộc gọi đến biến thành cuộc gọi nhỡ mặc dù Hoàng cũng chẳng quan tâm lắm, ai đó bên kia sẽ lại gọi cho Hoàng tiếp thôi nếu họ có việc gấp.
"Mày đang ở đâu đấy?"
Người bên kia gấp gáp hỏi, Hoàng ngẩng đầu nhìn quanh, đây không phải là nhà nghỉ rẻ tiền nào đó mà giống một phòng khách sạn hạng sang hơn.
"Không biết nữa."
"Đệch, sắp tới giờ diễn rồi mà giờ không biết ở đâu. Tối qua cắn thuốc quá liều hay gì?"
"Ăn bậy chứ đừng nói bậy." Hoàng ngáp ngắn ngáp dài, kẹp chiếc điện thoại vào cổ rồi đi loanh quanh lượm đồ của mình để mặc vào - "Tao yêu thân thể này lắm, không bao giờ dùng chất kích thích bậy bạ lên nó đâu."
Nếu mà bên kia có thể nhìn thấy gương mặt lúc này của Hoàng hẳn đã đấm vào cái nụ cười kênh kiệu khó ưa của cậu rồi. Dù vậy thì cách một cái điện thoại cũng đủ ngứa ngáy với cái bệnh tự luyến của Hoàng.
"Sao cũng được, qua trường lẹ đi."
Hoàng ừ gọn lỏn rồi ném điện thoại lên bàn, đứng trước gương chỉnh chu lại cho nhan sắc của mình. Vuốt nửa phần mái lên để lộ ra gương mặt đẹp như tượng tạc, đường hốc mắt, sống mũi đều rõ nét như các vị thần Hi Lạp cổ đại, thêm chiếc cằm chẻ như người phương Tây nữa khiến cho đa số mọi người mới gặp Hoàng lần đầu đều nghĩ rằng cậu là người lai. Bản thân Hoàng cũng tự nhận thức được điều đó nên càng biết cách khai thác triệt để chiếc nhan sắc hại nước hại dân này.
Như bao thằng con trai khác ở độ tuổi dậy thì, Hoàng cũng mắc chứng bệnh ngông cuồng muốn trở thành trung tâm của vũ trụ. Mà sẽ thật phí của trời nếu một người đã nhà mặt phố bố làm chủ tịch, có vẻ ngoài đẹp mã, thêm cả trí thông minh tinh quái như Hoàng lại sống một cách khiêm tốn. Trong thời đại 4.0, người người nhà nhà đều khoe khoang giàu ảo, đẹp ảo thì người thật việc thật như Hoàng đem diếm đi là một tội ác đó.
Hoàng cũng có một sở thích khá khoa trương, đó là nhảy múa. Hoàng rất có tài năng trong cái ngành này, ai cũng công nhận thế, mà chính bản thân cái người ngày ngày bỏ công bỏ sức ở phòng luyện vũ đạo, ám ảnh cả vào trong giấc ngủ như Hoàng cũng phải tự thừa nhận điều đó. Hoàng yêu cái cảm giác thân thể của mình chìm đắm trong điệu nhạc, để nhiệt huyết được tuôn trào ra theo cách nó muốn, để những giọt mồ hôi trở nên lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sân khấu. Và rồi mỗi lần kết màn nghe tiếng khán giả vỗ tay cho màn trình diễn của mình, Hoàng cảm tưởng như mình đã sống được một cuộc đời thật ý nghĩa.
Chỉ lúc ấy Hoàng mới trở về đúng với hình dáng của tuổi mình. Vừa ngây thơ, đơn thuần, lại yêu đời và tràn ngập sức sống. Nhưng chẳng một ai nhận ra điều đó, kể cả chính bản thân Hoàng.
...
Bên nhà trường đã cho đăng video màn nhảy của lớp Hoàng lên bảng tin. Hoàng không mấy hứng thú với việc dòm ngó mặt mình qua cái màn hình bự chảng mấy chục inches ấy, Hoàng thích ngắm reaction của những người qua đường dừng lại xem màn trình diễn của mình hơn. Bởi Hoàng yêu bản thân lắm, yêu luôn cái cách mọi người thán phục trước một kẻ vừa có nhan sắc mà tài năng đầy mình như cậu nữa. Trong cả trăm người, nghìn người, triệu người ngoài kia liệu có tìm ra được ai tuyệt vời như Hoàng nữa chứ. Hoàng nhếch môi cười ngạo mạn, mắt liếc nhìn xuống những kẻ phàm phu tục tử đang xuýt xoa ca ngợi mình dưới kia.
"Em ở đây à?"
Quyên nghiêng đầu chắn ngang tầm nhìn của Hoàng, nụ cười ngọt ngào nở rộ trên gương mặt bầu bĩnh mà xinh đến say lòng người. Ở trường này danh hiệu hoa khôi thuộc về một người khác nhưng xét về danh tiếng đố ai dám so với chị đại như Quyên.
Quyên vừa là người mẫu đại diện cho các ảnh quảng bá của trường vừa là hoa khôi áo dài cấp thành phố nữa, năm rồi cũng kha khá các đoàn làm phim đến mời cô nàng tham gia showbiz, nhưng do gia đình gia giáo có phần truyền thống hơi quá nên Quyên vẫn mãi chỉ là một người đẹp trong khuôn viên trường học mà thôi.
"Nay chị xinh khiếp í!"
Hoàng thảng thốt bật ra một câu cảm thán. Quyên vừa diễn văn nghệ với lớp xong nên trên người vẫn còn y nguyên bộ áo tứ thân, tóc búi cao cài mấn. Gương mặt và nước da trắng như trứng gà bóc của Quyên thật sự hợp với đồ truyền thống, cảm tưởng như lỡ sa chân vào non nước gặp được ngay người đẹp giản dị mộc mạc mà vẫn làm con người ta chết mê chết mệt.
Và một trong những nạn nhân say đắm nhan sắc này của Quyên chính là con sói đói đến chảy cả dãi ở trước mặt cô bạn ngay lúc này đây. Quyên bĩu môi kiêu kì với Hoàng.
"Ý em là ngày thường không xinh, chỉ hôm nay xinh thôi à?"
"Ngày thường chị đi với người khác rồi, em có thấy đâu."
Hoàng đưa ngón tay nựng nhẹ chiếc cằm nhỏ bé của Quyên khiến cô bạn nhột nên cười khúc khích, nũng nà nũng nịu đẩy tay Hoàng ra.
"Đừng nói là em ghen đấy nhé?"
"Thế chị muốn em ghen hay là không ghen đây?"
Vừa nói Hoàng vừa đưa gương mặt mình sát đến gần, Quyên không chút tránh né, môi vẫn nở nụ cười chờ đón nụ hôn sắp sửa rơi xuống.
Tách.
Đang trong tình trạng hơi mờ ám nên vừa nghe tiếng động cả hai đã giật bắn người né nhau ra rồi đồng loạt đưa mắt nhìn xuống thủ phạm phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào này.
Hoàng cau mày nhìn cô gái kia, đó chẳng phải là nhỏ hạng nhất với gương mặt nhạt nhòa ấy ư? Nhỏ đó đang chụp cái gì vậy?
"Đẹp thật."
Chi nghiêng đầu, ánh mắt đầy si dại dán chặt lên bảng tin. Rồi Chi lại đưa điện thoại lên chụp thêm mấy tấm nữa. Hoàng nghiêng người theo phản xạ của trí tò mò dù biết chẳng thể nhìn thấy được màn hình đang chiếu cái gì khiến cho Chi có biểu hiện như vậy. Liệu có đang chiếu màn trình diễn của lớp Hoàng không?
"À, bạn gái cũ của Nhái."
Quyên búng tay như vừa nhớ ra điều gì đó. Hoàng cau mày khó hiểu hỏi lại:
"Nhái? Như cóc nhái ấy hả?"
"Đúng rồi. Em nhớ vụ Vương bảo chị đi dụ Nhái chia tay người yêu không? Bé kia là cái nhỏ người yêu bất hạnh của Nhái đó."
Quyên thản nhiên buông câu đánh giá làm Hoàng cười sặc. Nhớ lại cảnh tượng chia tay của hai người nọ mấy hôm trước, Hoàng hơi nghi ngại không biết ai mới là kẻ bất hạnh đây.
"Theo em nhớ thì Nhái trông cũng đẹp trai mà."
"Ừ thì cũng được, nhưng so với em hay Vương thì như Nhái và Hoàng Tử ấy." Quyên chống cằm nhìn qua phía Hoàng, ánh mắt có bắn ra một tín hiệu gì đó.
"Đến mức ấy cơ à?"
Hoàng nhìn một cách ngây dại lên cánh môi căng mọng của Quyên, chầm chậm tiến đến định thử lại nụ hôn bị ngắt quãng ban nãy. Nhưng rồi một tiếng gọi thất thanh cắt ngang phút giây cao hứng của Hoàng.
"Chi ơi."
Lại lần nữa bị phá đám nên Hoàng có hơi bực dọc, liếc mắt nhìn cô bạn nào đó đang chạy nhanh về phía Chi.
"Tao tìm mày nãy giờ. Về lớp điểm danh lẹ nè."
Cô bạn kia một tay gác lên người Chi một tay ôm ngực thở hồng hộc vì chạy quá sức.
"Đợi chiếu hết bài này rồi về."
Chi không hề nhúc nhích, chỉ đỡ tay cho bạn mình có điểm tựa rồi cứ thế dán mắt lên màn hình. Cô bạn cũng nhìn theo Chi, chợt hiểu ra tất thảy nên cười cười chọc nhỏ bạn:
"Lại thêm một em ngây thơ bị gương mặt nai tơ của hotboy dụ dỗ rồi."
Ngây thơ? Hoàng trên này nghe xong không hiểu sao cũng gật gù đồng tình. Từ ngây thơ đúng thật hợp với cô bạn đó.
"Không." Chi cười rồi bắt đầu bấn loạn nói một hơi dài - "Tuy là Hoàng đẹp trai thật nhưng tao thích xem cậu ấy nhảy cơ. Mày nhìn đi này, cứ như thiên sứ ấy. Từ ánh mắt, thân hình cho đến từng chuyển động nhỏ cũng đều phát ra thứ năng lượng thuần khiết, tươi mát mà dễ chịu cực í. Phải là người tận hưởng tuổi trẻ tươi đẹp thế nào mới truyền tải được nhiệt huyết này chỉ bằng những bước nhảy chứ. Mày có cảm nhận được không? Hả? Hả?"
Chi thẳng thừng bộc bạch những lời ấy mà chẳng ngại có ai nghe thấy hay không. Trên gương mặt vốn chẳng có điểm nhấn gì bỗng sáng lên lấp lánh dư vị hạnh phúc, phấn khích như đang nói về người mà cô bạn ấy thầm thích. Tâm trí Hoàng như bị ai đó đánh động đến choáng váng, cho dù trước đây đã nghe không ít những lời khen ngợi nhưng kiểu ngây thơ và khờ khạo như Chi lại là lần đầu tiên. Rồi chẳng biết sao trong lòng Hoàng lại nảy sinh một cảm giác bức bối khó chịu.
"Sến quá má, làm như không ai biết mày chuyên văn ấy." Cô gái bên cạnh rùng mình huých vào eo của Chi - "Mà mắt nhìn người của mày tệ thật, thuần khiết cái mốc xì, tao nghe đồn thằng Hoàng chơi bời lắm đó, đừng có dại mà dây vào."
Nghe đến tên mình Hoàng chợt cong môi lên, trong lòng còn hơi thầm giễu cợt rằng Hoàng mới không thèm dây vào mấy cô gái ngoan ngoãn hay thích đi phán xét người khác như kia đâu.
"Thì đẹp trai như này, xứng đáng có mười người yêu mà."
Chi thẹn thùng cười một cái khiến cô bạn bên cạnh sợ đến tái mặt.
"Mày điên mẹ nó rồi à Chi? Tỉnh lại đi trời ơi."
Không hiểu sao Hoàng lại bật cười khúc khích, chợt nhớ đến cuộc gặp gỡ lúc chiều với cô bạn cũng thú vị như vậy.
Số là vào hồi xế chiều các gian hàng bắt đầu thu dọn để nhường chỗ cho sân khấu văn nghệ buổi tối, Hoàng vừa chui ra khỏi phòng make up đã trông thấy Vương đang đi ngang qua, thế là Hoàng bay đến khoác vai, đẩy hộp condom trong túi qua cho thằng bé, đoạn cười tự hào mà khoe khoang rằng:
"Hàng mới về, cho mày thử trước luôn đó."
Vương cau mày, liếc mắt một vòng để chắc chắn rằng không ai trông thấy món đồ nhạy cảm này.
"Mày có nhất thiết phải đưa cho tao ở trường không?"
"Có. Ai rảnh đâu gặp mày ngoài trường."
Vương lắc đầu chịu thua, cầm hộp condom lên lắc lắc mấy cái.
"Hương dâu tây? Sao gu của mày toàn mấy mùi con nít thế?"
Hoàng chưa kịp trả lời thì một nữ sinh vừa đi ra khỏi ngã rẽ đâm sầm vào người của Vương khiến hộp condom cứ thế rơi xuống đất. Thật ra Vương chẳng e ngại gì nếu có ai đó thấy mấy món đồ nhạy cảm này xuất hiện trên tay cậu bạn đâu, đó giờ Vương cũng chẳng xây dựng hình tượng học sinh ngoan ngoãn gì cả. Thậm chí Vương còn đang là nhân vật chính của một scandal tình ái với một nữ giáo viên thực tập nữa và Vương chẳng buồn đính chính mà cứ để trí tưởng tượng của mọi người muốn bay sao đó thì bay.
Thế nên mới đầu Vương đã định cúi xuống nhặt hộp condom ấy lên, mở miệng pha trò đôi ba câu gì đó với người kia là xong chuyện. Nhưng khi trông thấy đôi mắt ái ngại của cô bạn lớp phó học tập lớp mình đang di dời từ hộp condom lên gương mặt của mình, khóe môi cô nàng lại còn cong lên một nụ cười miễn cưỡng thì Vương bỗng chết đứng như Từ Hải, mặt mày tái mét nhưng vành tai bắt đầu đỏ ửng lên.
Rồi Vương đờ đẫn, quyết định giả vờ như thể mình chẳng liên quan gì đến hộp condom ấy. Người của Vương cứng nhắc bước đi qua như robot trong khi Hoàng ở bên cạnh đã phải