Đôi lời tâm sự đầu chương:
Sau hai side story ở ngôi thứ ba thì đột nhiên mình hết biết viết lại ngôi thứ nhất ra sao luôn :))) với dạo này vào năm học mình cũng bận quá nên mãi không viết nổi. Xin lỗi vì sự ra chương chậm trễ này. Hứa sẽ chăm ra chương hơn nè :(
Sẵn đây mình vừa mới sắp xếp lại tình tiết từ đây đến chương 40, sắp lại luôn info cung hoàng đạo của mấy bạn nhỏ nhà mình nên lên đây chia sẻ với mọi người một chút. ????
- Quỳnh Chi: như đã nói thì Chi là cung Bảo Bình, gần như suy nghĩ của Chi không đi theo một quy tắc nào cả. Đến chính tác giả là mình cũng có đôi lúc không theo kịp mấy suy nghĩ lập dị của bạn ý nên lỡ đẩy plot đi hơi xa. Chi còn là đại diện điển hình cho những cô gái đánh hơi thấy con đ* tình yêu thì lập tức xách dép bỏ chạy luôn nên hễ mà bị thả thính là sẽ bị đơ ra đấy.
- Nhật Hoàng: nam Xử Nữ tháng 9 (thế nên đừng ai hỏi sao người ấy lại toxic như vậy) và hiện tại vẫn đang ở góc nhìn của Chi nên chúng ta vẫn chưa thấy hết tâm cơ của bạn Hoàng đâu ???? bạn í cũng là lý do truyện viết ở ngôi thứ nhất cho nó trong sáng chứ đổi qua ngôi thứ ba là gắn tag 18+ từ đầu đến cuối ròi.
- An Vương: nam Song Ngư tháng 2 nhé ???? trap nhưng trái tim mỏng manh lắm. Mình không biết nên gắn cho bạn Vương cờ màu gì cho lắm, để redflag thì cũng tội nhưng greenflag thì cứ sai sai. Vương thuộc tuýp người trầm lặng, hơi kín tiếng (nhưng vì là hotboy nên bị soi mọi nơi) và khá lụy trong tình yêu :)). Bạn ấy nói thường bị gái đá là thật đấy, còn lý do vì sao bị đá thì... mọi người thử đoán xem?
Và hãy thưởng thức Its My Life (mình gắn video ở đầu chương) trong lúc đọc nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha.
***
monochrome: đơn sắc
/ˈmɑː.nə.kroʊm/
...
"Its my life, I just want to live while I alive!"
- Đây là cuộc đời của tôi, tôi chỉ muốn sống thật đúng nghĩa khi mình đang tồn tại -
***
"Sướng ha." Nghe phong thanh giọng Phương đanh đá xen lẫn với tiếng xe cộ tấp nập, tôi nghiêng đầu nhìn theo khóe môi đang cong lên đầy mỉa mai của nó - "Có tới hai chàng hoàng tử đợi để rước mày đi học luôn."
Tôi phì cười, len lén rụt người về, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác đắc ý. Thì bản thân tôi cũng có phải đứa khiêm tốn gì cho cam, hơn nữa tôi cũng đủ thông thái để nhận thấy tình huống được cùng lúc hai hotboy của trường săn đón là việc sẽ khiến các cô cậu bạn cùng độ tuổi này ghen tỵ đến đỏ cả mắt. Thậm chí là so với thành tích luôn được vinh danh trên bảng vàng của tôi còn phách lối hơn gấp nhiều lần ấy chứ.
"Ờ thì, cũng sướng thật. Nhưng chắc từ mai tao phải đội mũ đi học quá."
Phương khựng lại khó hiểu: "Ủa sao phải đội mũ?"
"Tao sợ bồ tụi nó vặt trụi tóc."
"Mẹ nó, con điên." Phương gầm gừ chửi rủa to đến mức người đi đường phải ngoái lại nhìn hai đứa - "Đưa đầu tao cạo trọc cho là khỏi sợ bị con nào nắm tóc."
Tôi túm chặt tóc đầu lắc liên hồi như sợ sẽ bị Phương ngứa tay vặt trụi thật.
"Rồi anh Tý anh Tèo mày chọn anh nào?"
"Chỉ có trẻ con mới chọn!" Tôi kiêu ngạo hứ một tiếng - "Tao lớn rồi, mấy thứ mình không cần thì phân vân làm quái gì? Cứ bỏ hết đi."
"Gớm, mạnh miệng dữ. Thế đứa nào crush hotboy từ năm lớp 10 giờ lại bày đặt chê ỏng chê eo."
"À ừ nhỉ, đứa nào ấy nhỉ?"
Tôi cười bẽn lẽn rồi vội đánh lạc hướng sang đèn tín hiệu, giục nó mau chạy nhanh cho kịp mấy giây đèn xanh cuối cùng. Những chiếc xe trên đường phố tấp nập nhanh chóng kéo tâm trí Phương đi xa, còn tôi thẩn thơ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, chợt nhớ đến ngày khai giảng năm lớp 10 trời cũng đẹp như thế này.
Phương nói sai rồi, không phải là tôi thích Hoàng từ năm lớp 10 mà là tôi đã luôn ghen tỵ với cậu ấy kể từ giây phút đầu tiên sa chân vào đôi mắt xinh đẹp như ánh sao trời của Hoàng.
Ngoài việc cố sống cố chết học thật giỏi ra tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nhưng lý do chính lại không phải chỉ vì mẹ tôi luôn đặt cái gánh nặng thành tích lên người tôi mà còn vì tôi chẳng có lấy một sở thích đặc biệt nào cho riêng mình để giết thời gian vào lúc rảnh rỗi cả.
Nhớ có một lần trong tiết tiếng Anh cô giáo đã ra chủ đề Hobbies. Mọi người ai ai cũng bàn luận sôi nổi, đám con gái thì nói về phim ảnh, mua sắm hay đọc sách truyện gì đó, bọn con trai lại hào hứng kể về những môn thể thao, những tựa game điện tử đang thịnh hành hay những thú vui đang trend trên mạng xã hội. Chỉ có mỗi mình tôi là ngồi ngơ ngẩn giữa muôn vạn điều hay ho đang diễn ra. Tôi không hiểu những gì mà bọn họ nói và tôi cũng chẳng có gì để nói với bọn họ, tôi chỉ có thể ngồi lắng nghe, ngắm nhìn những gương mặt với đủ sắc thái biểu cảm của mọi người và thầm mong rằng mình có thể tìm ra thứ gì đó mà trái tim tôi đang cần.
Nhưng chẳng ai cho tôi được đáp án mà chính tôi cũng chẳng rõ câu hỏi là gì kia được. Cuối cùng tôi chỉ có thể mượn mỗi người mỗi ý ghép lại thành một bài hoàn chỉnh rồi bước lên bục giảng, lưu loát kể ra một nhân vật tôi khác thật thú vị biết bao với sở thích đi du lịch các danh lam thắng cảnh của nước nhà, của thế giới, của những nơi nào đó mà tôi chỉ nhớ mỗi tên địa danh chứ chẳng biết điều hay ho ở những nơi đó là gì. Tôi cứ bịa đặt thật nhiều, dùng mớ từ vựng cao siêu che lấp đi cái hồn mục rỗng chỉ để lấy được con điểm cao chót vót từ cô giáo. Nhưng tất thảy đọng lại trong tôi đến lúc này lại chỉ mỗi một từ mà tôi nhấn mạnh rất nhiều lần.
Monochrome. Đơn sắc.
Đấy là tất cả những gì tồn tại trong thế giới của tôi. Một màu, nhạt nhẽo, buồn tẻ tới mức chính tôi cũng chẳng muốn ở lại.
Hoàng thì trái ngược hoàn toàn với tôi. Cậu ấy đã tìm thấy chính mình từ rất sớm, đã định hình được thế giới kì thú của riêng mình, và chúng khiến một đứa nhạt nhẽo như tôi đố kị vô cùng.
Tôi đã không ngừng khao khát được bước vào thế giới muôn màu của Hoàng. Tôi muốn một lần đứng dưới ánh dương rực rỡ ấy để lục lạp tìm cách vận chuyển nhựa sống với tràn trề nhiệt huyết thanh xuân chảy vào trong huyết quản, chúng sẽ bồi đắp phù sa cho mảnh đất cằn cỗi trong tâm hồn tôi, sẽ tưới tiêu cho vườn hoa trụi lá vì mùa đông lạnh giá để rồi khi xuân đến tôi sẽ rạng rỡ như nụ cười ngọt ngào mỗi lần kết màn biểu diễn của Hoàng.
Trước đây thế giới của chúng tôi quá xa nhau, có đôi khi sẽ đi lướt qua nhau nhưng rồi chẳng bao giờ tìm được một giao điểm nào giữa vũ trụ bao la rộng lớn. Hoàng luôn đầy ắp bóng hồng kề bên, còn tôi cũng chẳng muốn trở thành một phần trong những cuộc chơi tình ái ấy. Bọn tôi lẽ ra không nên đi đến ngày hôm nay.
Lẽ ra tôi không nên để Hoàng kéo mình vào thế giới của cậu ấy, để tôi băn khoăn bận lòng đến nhường này.
Mà... liệu rằng tôi có thật sự thích Hoàng không nhỉ, hay chỉ là sự thèm khát được chạm vào ánh dương rực rỡ ấy một lần đã khiến tôi nhầm lẫn chăng?
...
Lắc hộp kẹo bạc hà vị dâu trong tay kêu lách cách, kí ức lại