***
Gần hai giờ sáng, xe của khối mười tạm thời dừng lại ở một trạm nghỉ chân. Lũ trẻ bị nhốt mấy tiếng giờ ùa ra làm náo loạn cả đoạn cao tốc thinh lặng.
Trong xe lớp 10A1, Phương men theo dòng người từ dưới cuối xe đi lên, vừa đi vừa ỏm tỏi với đám bạn. Ngang qua chỗ của Chi, Phương vẫy tay chào lớp trưởng rồi khều áo gọi bạn dậy.
"Dậy mày, dậy đi tìm Gia Huy."
Thoạt nghe đến tên Gia Huy, ánh mắt Vương lại chùng xuống. Cô bạn lớp phó này mặt nào cũng ngoan cũng hiền, chỉ duy có khoản yêu đương lại như một tay chơi thứ thiệt. Gia Huy đã là người bạn trai thứ ba trong năm học này của Chi đấy, quen nhau được hơn một tháng, lúc chiều Vương thấy hai người họ hủy rela trên FB còn tưởng đã chia tay rồi, sao mà giờ Phương nhắc đến Gia Huy lại thản nhiên đến vậy nhỉ?
"Gia Huy ở đâu đây mà tìm?" Chi ngáp ngắn ngáp dài, lười nhác vươn vai - "Nãy tao coi story của mấy anh chị, xe khối mười hai dừng ở trạm trước rồi má."
"Không có Gia Huy thì mày cũng không đi tìm anh W.C luôn à?"
"Đông lắm." Chi nhăn mặt lắc đầu - "Mày đi trước đi, lát tao đi với Thành."
Đúng lúc có thằng Phan lướt qua, nó kéo tay nhỏ Phương tỉ tê gì đó bên tai rồi hai đứa cười khúc khích.
"Mày với Gia Huy chia tay thật đấy à?" Phương tủm tỉm đầy vẻ gian manh hỏi Chi.
Chi lặng thinh, ngước nhìn nhỏ bạn đôi mắt tuy ngây ngô nhưng lại chẳng để đoán đọc được điều gì bên trong ấy. Những lúc thế này Vương lại cảm nhận được một bức tường chắn ngang trước mặt Chi ngăn không để bất kì ai có thể tiếp cận.
Chi vốn không phải một người cởi mở, mặc dù chơi với toàn thành phần hướng ngoại như nhỏ Phương, thằng Phan, cả nhỏ Huyền cùng cái xóm nhà lá thông tấn xã nhưng Chi lại chẳng chịu ảnh hưởng từ cái tính hướng lung tung Đông Tây Nam Bắc của bọn bạn. Có đôi khi bắt chuyện với Chi cũng rất dễ dàng bởi Chi không phải kiểu người cao ngạo duy ngã độc tôn, tuy nhiên đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về, chưa bao giờ Vương có thể dùng đôi ba câu ngọt ngào để đào bới vào sâu hơn trong tâm tư của Chi. Ngoài mặt Chi cứ như đã bị cuốn theo rồi, ai mà biết thật ra là Vương đang bị dắt mũi chạy vòng vòng quanh cái pháo đài vững chãi của Chi chứ.
Sau một hồi im lặng, Chi chậm rãi lên tiếng đáp lại câu hỏi chấp vấn của Phương.
"Đang tạm chia tay thử, nếu không ổn thì chia tay thật."
Không một ai trông thấy Vương đang cười nhẹ. Đến cả bạn thân của mình mà Chi cũng phòng thủ kín kẽ như vậy, chẳng ai biết được đáp án là đã chia tay thật hay chưa, có còn vương vấn chút nào, có phải chỉ đang cãi yêu hay không, và cả liệu còn chỗ để mà Vương có thể...
Vương tạm ngưng dòng suy nghĩ ở đó, mắt khẽ liếc sang nhìn Chi, chị Quyên nói không sai, tiếp theo đây phải xem xem rốt cuộc Chi và Vương ai là người chăm chỉ học yêu đương hơn.*
(*Có một cuộc hội thoại nhỏ của Chloé với Vương ở side story 3 :)) và tui thì chưa viết. Ý chính là chị đẹp chê Vương học đã không giỏi bằng mà yêu đương cũng thua nữa á.)
Phương và Phan không nói gì, lẳng lặng nhìn nhau cười rồi dắt díu đi xuống xe theo đám trẻ nhốn nháo. Chi nhìn theo bóng của bạn mình rồi lại thu người chui tọt vào dưới mũ áo khoác, mở điện thoại lên gõ lạch cạch cả buổi liền, chẳng buồn đề ý có Vương ngồi cạnh.
Một lúc lâu sau Chi mới tắt máy quay đầu sang nhìn Vương. Đáy mắt Chi thản nhiên đến đáng sợ, ngồi cạnh bên một thằng con trai chẳng mấy thân thiết mà Chi cũng chẳng hề bối rối, cứ như đây chỉ là một chuyến xe du lịch bình thường, còn Vương là một hành khách nào đó vô tình ngồi chung một chỗ.
Thoáng thấy Vương nhìn mình dò xét, Chi nghiêng đầu, chân mày nhíu lại khó hiểu hỏi:
"Có chuyện gì à?"
"Không, không có gì."
Vương lắc đầu, cũng muốn nói một câu gì đó đỡ nhạt hơn nhưng ngặt nỗi vẫn còn đang hoang mang không biết cái nhỏ lớp phó mơ ngủ đã chạm tay lên gò má của mình đi đâu mất tăm tích rồi nên chỉ còn biết ngậm hột thị.
"Lớp trưởng không xuống dưới chơi? Còn cả tiếng nữa xe mới chạy tiếp á."
"Vương đang đợi thằng Hoàng với đám bạn."
"À!" Chi gật gù, đảo mắt một hồi rồi lén lút hỏi dò xét - "Hoàng A10 hả?"
"Ừ." Vương thoáng hoài nghi sao cô bạn này lại để ý đến Hoàng, song lại chẳng thấy Chi có biểu hiện gì khác lạ - "Sao thế? Chi biết Hoàng à?"
"Hotboy trường mình ai mà không biết." Chi cười nhẹ đáp - "Với hồi đầu tuần chuyện cậu ta bị đình chỉ ầm ĩ như vậy, Chi còn tưởng hôm nay không đi luôn chứ?"
Vương sực nhớ đến mấy vụ đánh lộn hồi tuần trước, khi mà Hoàng dắt bè dắt phái nhau đi đánh lộn ở quán bi-a nào đó khiến vài đứa nhập viện, bố mẹ nạn nhân đến trường quậy một trận linh đình, nhà trường đã cố gắng hết sức bao che rồi nhưng để chuyện này không bị lộ ra bên ngoài thì Hoàng và một số đứa bắt buộc phải bị đình chỉ học hai tuần. Thông báo đình chỉ dán kín cả bảng tin, át luôn bảng vàng danh sách học sinh ba tốt có tên của Gia Huy kia nên hẳn Chi cũng không thể không biết.
Mà cũng vì vụ đánh nhau đó mới có chuyến dã ngoại đi Đà Lạt 3 đêm 2 ngày miễn phí này đấy chứ.
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ trên khung cửa sổ, Chi quay sang kéo rèm để nhìn bên ngoài rõ hơn. Thành đang đứng ra hiệu cho Chi, Chi gật đầu cười toe đáp lại gì đó. Hai đứa cứ như đang chơi đuổi hình bắt chữ vậy.
"Áo khoác."
Chi bức bối quát lên nhưng Thành chẳng nghe cái gì mà tiếp tục múa may quay cuồng. Chi cởi luôn chiếc áo khoác của mình ném lại trên ghế xong chỉ tay vào nó. Vương ở đằng sau lờ mờ đoán ra được ý của cô bạn rồi.
"Có muốn mượn áo khoác của Vương không?"
Chi quay đầu nhìn Vương rồi nhìn chiếc áo MLB của cậu suy nghĩ chừng vài giây và mau mắn gật đầu.
"Mượn."
"Òi, dễ dãi ghê." Vương vừa cởi áo vừa cười chọc ghẹo.
"Cho mượn có cái áo mà xài xể người ta." Chi bĩu môi.
"Vậy khỏi mượn nữa nhé."
Vương rụt tay về ngồi im. Chi thấy vậy mới rối lên kéo áo Vương năn nỉ.
"Ấy ấy thôi. Lớp trưởng, lớp trường có má lúm đẹp trai mình hào phóng chút nè, cho mượn áo đi mà."
"Áo khoác Chi kìa, mượn làm gì?" Vương hất hàm chỉ về chiếc áo bị ném lại trên ghế.
"Áo mỏng lắm, Chi sợ lạnh."
Linh tính mách bảo rằng Chi đang nói dối, nhưng Vương vẫn cởi áo của mình đưa qua cho Chi.
...
Thật ra thì thân nhiệt của Chi khá cao nên chịu lạnh rất tốt, hiện tại vẫn còn chưa đến được Đà Lạt mà khí trời lại đang độ vào hè nên vẫn chưa đến nỗi cắt da cắt thịt phải đi mượn áo để làm chi. Nhưng vì một nguyên do đặc biệt nên Chi không thể mang áo của mình chạy nhảy lung tung được. Vì sao ấy à?
Chi kéo mũ áo qua khỏi đầu, rít một hơi thuốc rồi nhả khói thật điệu nghệ. Thành tìm được một chỗ ít người qua lại, không khí thoáng đãng lại có thể quan sát được mấy chiếc xe bên dưới nên Chi mới thong thả mà kéo thuốc thế này. Tuy nhiên thì Chi khá rén việc để lộ trang phục của mình ra, nhỡ đâu có thầy cô giáo nào đi ngang bắt quả tang thì dù Chi có nhanh chân chạy kịp thì chiếc áo khoác hàng Shopee rẻ tiền của Chi cũng sẽ tố cáo danh tính chủ của nó thôi.
"Áo ai vậy?"
Thành kéo chiếc tay của chiếc áo khoác nam to gấp rưỡi đang phủ lên người Chi, Chi lắc người với phong thái khoa trương ngồi xuống hàng ghế đá.
"Áo của lớp trưởng lớp tao."
"Khứa này coi vậy mà khôn." Thành láu lỉnh chọc- "Mày lấy áo nó mặc để lỡ giám thị có bắt quả tang thì không tra ra mày chứ gì?"
Bị bạn mình lật tẩy chiêu trò Chi chỉ biết cười gượng không đáp.
"Mày không sợ nó khai tên mày ra à?"
"Không, lớp trưởng tụi tao tốt lắm, không chơi chó vậy đâu."
"Sao mày có niềm tin vô tri dữ vậy? Nhìn lại mày đi, cái mặt rõ ngoan bỏ mẹ được mà mày dòm coi trên tay mày đang cầm cái gì?"
Chỉ lẳng lặng giấu điếu thuốc ra sau lưng, đầu quay qua hướng khác nhả khói.
"Nhưng mà này..." Thành liếc trộm tên nhãn hiệu dán trên lưng áo mà trầm trồ - "áo của MLB nha. Giàu nha."
Tức thì Chi liếc mắt nhìn xuống đôi giày của Thành: "Chứ mày đang đi giày gì?"
"Tao á?" Thành co chân đá mấy cục đá văng ra xa - "Cũng MLB."
"Vòng tay thì sao?"
"Cái này hả?" Thành giơ chiếc lắc tay sáng bóng lên - "Cartier."
"Rồi cái vape mày đeo trên cổ?"
"Suỵt. Cái này giá inbox."
"Xì." Chi hừ lạnh, ngón tay gảy tàn thuốc rơi vào trong chiếc lọ nhỏ rồi lại rít một hơi thuốc - "Thế thì mày trầm trồ làm *éo gì? Bớt giả nghèo khổ, đồ dát trên người mày không cho phép điều đó đâu."
"Nay làm *éo gì nóng tính vậy bạn?" Thành rút chiếc vape đang đeo trên cổ đưa lên môi hít một hơi dài - "Bộ Gia Huy đá mày thật à?"
"Sao mày không nghĩ là tao đá Gia Huy?"
"Thì rõ ràng quá mà." Lại một hơi thuốc ngọt như kẹo, Thành chỉ vào điếu thuốc Chi cầm trên tay - "Học sinh ba tốt được tuyển thẳng vào đại học Luật, rồi được đặc cách chọn đi học cảm tình Đảng nữa thì nhỏ bồ biết hút thuốc như mày sẽ thành cái ổ gà trên con đường chính trị của người ta chứ sao."
"Gia Huy đâu có biết chuyện tao hút thuốc." Chi tặc lưỡi - "Mà nếu có là cái ổ gà thì cũng là thằng em họ buôn hàng cấm như mày chứ nào đã đến lượt tao."
"Mày lại coi thường bạn bè thế. Như tao người ta gọi là có đầu óc kinh doanh đấy chứ sao mà so với ổ gà ổ vịt được hầy."
Chi nhăn nhó nhìn thằng bạn mình chém gió mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
"Nhà rõ giàu nứt vách mà anh em mày cứ phải kiếm tiền bất chính vậy?"
"Nhắc đến giàu," Thành hí hửng nhảy đến chỗ của Chi châm thêm cho cô bạn một điếu thuốc mới - "tao vừa nghe được chuyện này thú vị lắm."
"Ồ!" Chi nheo mắt tránh để khói thuốc làm cay mắt - "Cho mày thời hạn nửa điếu, lẹ để tao còn đi vệ sinh."
Thành chẳng mấy phật ý, nhiệt huyết tám chuyện vẫn y như thuở ban đầu: "Mày biết vụ thằng Hoàng bị đình chỉ học không?"
Nghe nhắc đến tên của Hoàng thì Chi bắt đầu thấy hứng thú, ánh mắt sáng rỡ vẻ chờ mong nhưng dưới bóng đêm tăm tối Thành chẳng kịp bắt lấy biểu tình kì quái xuất hiện chớp nhoáng trên gương mặt Chi.
"Trường này có ai không biết vụ đó nữa à?" Chi rít thuốc để giấu đi giọng nói run rẩy của mình.
"Ờ rồi, nhưng tao chắc chắn chuyện ba thằng Hoàng tài trợ cái chuyến dã ngoại Đà Lạt này để giảm tội cho nó không bị đuổi học thì không nhiều người biết luôn."
"Tưởng gì?" Chi bĩu môi bỉ bạc - "Mấy chuyện này trên group trường đầy thuyết âm mưu, tao nghe