"Mẹ đang hỏi con đấy, con hút thuốc lại từ bao giờ?"
Mẹ tức giận ném bao thuốc và bật lửa trên tay xuống nền sạch sáng bóng đánh tiếng choang thật to. Tôi giật mình nhìn bà ấy, nhất thời không biết phải nói gì.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng, mẹ tôi may mắn khi bà một mình nuôi con mà đứa con này chẳng những ngoan ngoãn lại còn thông minh chăm học, thế nhưng thực tế chỉ hai mẹ con tôi biết có những điều không đơn giản như vậy.
Ba tôi mất sớm, mẹ chật vật một mình nuôi tôi lớn. Vì vừa phải đảm nhận vai trò người cha trụ cột gia đình, vừa phải làm mẹ chăm non cho tôi nên bà vô cùng áp lực. Trong trí nhớ của tôi mẹ chưa bao giờ cười với tôi cả, bà vô cùng nghiêm khắc, quyết đoán và cứng đầu. Một khi bà đã muốn gì thì tôi không thể nào làm trái ý bà được.
Nhưng mà tôi cũng không phải một đứa trẻ biết nghe lời. Tuy không phản kháng lại mẹ nhưng tôi sẽ nghịch ngầm, miễn là mẹ tôi không thấy thì tôi đều sẽ cố làm mọi thứ ngược với lời mẹ dạy. Ví dụ như trốn học ở những tiết mà tôi biết chắc chắn giáo viên sẽ không báo cho mẹ hay. Mẹ không cho tôi yêu sớm nhưng từ năm lớp bảy tôi đã có người bạn trai đầu tiên, mặc dù đã chia tay ngay hai tuần sau đó vì cậu ta quá nhạt nhẽo. Hoặc trộm thuốc lá của mẹ và hút chúng mỗi khi mẹ ngủ say.
Có điều đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, vào những ngày cuối của đợt thi học kì hai năm lớp 10 mẹ phát hiện thuốc lá tôi lén giấu trong hộc bàn học. Điều này đã gây nên một trận phong ba bão táp trong gia đình nhỏ của tôi khi đó. Mẹ nghiêm khắc cảnh tỉnh tôi nhưng bản thân tôi lại ương bướng không muốn nghe, còn cố tranh cãi nữa nên hai mẹ con đã chiến tranh lạnh rất lâu.
Hai mẹ con tôi giống nhau, tính cách kì quái lại không giỏi thổ lộ những lời thật lòng mà dùng những câu từ chua ngoa để làm đối phương đau lòng. Tình hình ngày càng căng thẳng thì một ngày nọ khi tôi tỉnh dậy giữa đêm vì khát nước, vừa xuống nhà bỗng trông thấy bóng mẹ đang cô độc ngồi trước bàn thờ của ba khóc không thành tiếng, tôi chợt thấy hối hận vô cùng.
Nghĩ lại công việc của mẹ đã không dễ dàng gì, về nhà lại còn vấp phải một đứa con gái khó bảo như tôi thì sẽ cực đến đâu. Tôi không thể trở thành gánh nặng của mẹ được, nên cuối cùng tôi đã quyết định sẽ nhường một bước, hứa với mẹ sẽ chuyên tâm học hành và không bao giờ hút thuốc nữa.
Mặc dù là mẹ có vẻ cũng không tin lời hứa này của tôi cho lắm, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy mẹ lục cặp của tôi để kiểm tra, nhưng mẹ biết tranh cãi với tôi mãi cũng chẳng có ích lợi gì nên cũng chấp nhận kí hiệp ước hòa bình với tôi.
Từ đó đến nay tôi đã luôn cố làm tròn trách nhiệm một đứa con ngoan, học hành chăm chỉ, không chơi bời đàm đúm với chúng bạn. Đặc biệt là không động vào thuốc lá nữa, bản thân tôi thật ra cũng không thích mùi khói thuốc lắm đâu, khi đó có lẽ tôi đang trong giai đoạn nổi loạn luôn muốn làm trái ý mẹ mà thôi.
"Con không có hút. Bao thuốc này không phải của con."
Tôi đối mặt trực diện với mẹ không chút nao núng. Cũng chẳng nhớ lúc ấy sao tôi lại muốn đem bao thuốc của Hoàng giấu đi, nhưng thật sự tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ thử hút lại lần nữa.
"Ở trong áo của con mà con còn chối à?" Mẹ lớn tiếng quát tôi.
"Không phải của con thật, con chỉ giữ hộ người ta thôi." Tôi nói dối mà không buồn chớp cả mắt.
"Bạn con là ai? Con chơi với mấy đứa hư hỏng như vậy từ bao giờ?"
"Cái này..." Tôi bối rối ấp úng - "Cũng không phải bạn con, do có giám thị kiểm tra cậu ấy sợ bị phạt nên nhờ con giữ hộ ạ."
Tôi cũng chẳng thích lừa mẹ mình như thế này, nhưng tôi đâu thể nói thật ra rằng tôi trốn tiết để ngủ trưa, được bạn cho mượn áo làm chăn đắp, rồi sau đó bao thuốc lá rơi ra từ áo bạn, tôi thấy hiếu kỳ nên nhặt về chơi. Nói thế còn khó tin và khả nghi hơn đấy. Mẹ tôi mà biết tôi trốn học là cả nhà lại xào xáo không yên. Mỗi việc học thôi đã đủ mệt rồi, tôi không muốn phải chịu thêm áp lực nữa.
Mẹ tôi có vẻ cũng đang suy nghĩ lời của tôi nói. Tuy bà hay áp đặt nhưng không phải kiểu phụ huynh quá cổ hủ và khắt khe, mẹ thường nghe chuyện tôi kể rồi suy xét nhiều hướng trước mới đưa ra kết luận chứ bà không khăng khăng rằng tôi giao du với bạn học bất hảo như vậy là sai, rồi nhặng xị một thôi một hồi. Thế nên nói chuyện với bà không hề mệt mỏi mà chỉ mệt tim thôi.
"Vậy ý con là hai đứa vô tình gặp nhau, vì con là học sinh ngoan hiền giám thị sẽ không kiểm tra cho nên mới nhờ con giữ hộ gói thuốc lá để không chịu phạt, ý con là vậy đúng không?" Giọng mẹ dịu hơn một chút nhưng nghe chừng vẫn còn hoài nghi.
"Dạ đúng rồi." Tôi nuốt khan ra vẻ thật thà đáp.
Mẹ cúi xuống nhặt chiếc bật lửa lên ngắm nghía một hồi, song có vẻ bà cũng cảm thấy tôi không thể nào dùng đồ trông nam tính như thế nên tạm tin tưởng vào câu chuyện của tôi.
"Cái này trông cũng đắt tiền, nếu là của bạn con thì chắc cậu ta sẽ tìm con đòi lại thôi." Mẹ mở nắp, bật lên ngọn lửa xanh đỏ trông rất bắt mắt - "Bảo cậu ta tới đây gặp mẹ, mẹ sẽ trả đồ cho."
"Hả?" Tôi bị bất ngờ nên cũng không kịp điều chỉnh lại âm điệu của mình, cứ vậy hét lên.
"Phản ứng vậy là sao?" Mẹ cau mày - "Mẹ vẫn chưa hoàn toàn tin con đâu, đưa người tới đây trước rồi nói sau."
"Nhưng mà..."
Tôi bất lực nói không thành tiếng, bị cái trừng mắt đáng sợ của mẹ dọa cho phải nuốt câu nói ấy trở về. Bà không cho tôi thêm thời gian giải thích nữa, nói xong cứ như vậy mà quay lưng bỏ đi không quên đóng sầm cửa ầm một cái như muốn dằn mặt tôi.
Tôi đứng đó ngơ ngác một hồi lâu vẫn chưa thể định thần lại được. Mọi chuyện trở nên kì quái quá vậy, rồi ý là bây giờ mẹ tôi muốn tôi dắt Hoàng đến gặp bà ấy sao? Chưa nói đến chuyện có rủ rê cậu ta được hay không, nhưng mẹ tôi thật sự muốn tôi đưa một thằng con trai về nhà đấy à?
Thời thế dạo này đổi thay quá vậy?
...
Tôi đã mất nửa tiếng đồng hồ quý giá để ngồi soi FB, IG, Tiktok của Hoàng, nhưng hiện tôi vẫn chưa được cậu ta hồi đáp lời mời kết bạn nên cũng chẳng có gì đáng để xem. Tôi cũng đã gửi tin