Không chỉ mình tôi mà hẳn cả cái trường này ai cũng biết thừa rằng Hoàng là đồ háo sắc, nhưng không ngờ cậu ta giở trò dê xồm với tôi nhanh như vậy. Mặc dù Hoàng chỉ mới câu kéo một ngón tay của tôi thôi, nhưng nơi cậu ta chạm vào như đang lan ra từng ngọn lửa, nóng rát khó chịu. Tôi rút tay về không quên tát mạnh lên mu bàn tay của cậu ta cảnh cáo.
"Bớt nghĩ bậy bạ đi, mời cậu về nhà tôi là có lý do chứ bộ."
Tôi gầm gừ như một con mèo hoang. Hoàng bị đánh có vẻ đau nên xoa nắn mãi lên mu bàn tay, đôi mắt biết nói cụp xuống chẳng khác gì chó con vừa bị chủ quát nạt, trông tội nghiệp đến lạ.
"Đau quá."
"Đáng đời cậu."
Tôi chẳng buồn cảm thông với cậu ta, xé lớp vỏ giòn tan của Croissant ra rồi cắn một miếng. Vị thơm ngọt lan dần trong khoang miệng, tâm tình tôi cũng dễ chịu hơn một chút. Tôi mới nói tiếp với Hoàng.
"Mẹ tôi muốn gặp cậu."
Hoàng mờ mịt không hiểu lắm: "Sao mẹ cậu lại muốn gặp tôi?"
"Tại cái bật lửa và hộp thuốc lá của cậu bị mẹ tôi phát hiện."
"Tôi vẫn chưa hiểu lắm."
Hoàng ngoạm một miếng hết nửa cái bánh ngọt, trên mép môi còn vương lại vệt kem trăng trắng trông rất bẩn. Tôi không nhìn nổi, rút khăn giấy trong túi đưa qua cho Hoàng.
"Đúng là lũ con trai." Tôi cảm thán - "Mẹ tưởng tôi hút thuốc nên mắng cho một trận, tôi bảo đồ là của cậu mà mẹ không tin, muốn cậu đến nhà tôi lấy lại để chứng minh."
Hoàng nghe xong không biết nghĩ gì, cười toét miệng:
"Ra đây là lý do cậu muốn xin số tôi. Vậy mà tôi tưởng cậu thích tôi rồi chứ."
"..." Thật cạn lời mà - "Chân thành khuyên cậu nên đi khám đi, ảo tưởng cũng là bệnh đó."
"Này!" Hoàng cong môi - "Với gương mặt này của tôi thì không gọi đó là ảo tưởng đâu, mà là tự tin mới đúng."
Cậu ta không thấy mệt mỏi với cái bệnh tự tin thái quá của mình nhỉ? Nhưng tôi cũng đâu phản bác gì được, cậu ta đẹp trai thật mà.
"Cậu vui là được." Tôi cười trừ quay sang hướng khác nhấp ngụm nước để nuốt trôi lát bánh khô khan trong cuống họng.
"Đến nhà gặp mẹ cậu cũng được thôi, nhưng tôi được lợi gì từ chuyện này?"
"..."
Dẫu biết là chính tôi mới là người nhờ vả Hoàng, nhưng nhìn cái nét kiêu căng ấy tôi lại muốn đánh vào gương mặt điển trai của cậu ta. Xin lưu ý, tôi vẫn là một young lady nữ tính chân yếu tay mềm, chỉ là do Hoàng gợi đòn quá thôi. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh hơn, tôi chậm rãi trả lời cậu ta.
"Nếu như cậu muốn tôi làm gì cho cậu thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
Hoàng cười quỷ dị, nét mặt có chút gì đó creepy: "Thật không?"
"Thật." Tôi gật đầu chắc nịch.
"Vậy hẹn hò với tôi thì sao?"
"..." Tai tôi hôm nay có vấn đề nhỉ - "Hình như tôi nghe nhầm, cậu nói hẹn hò sao?"
"Không nhầm đâu, cậu nghe đúng rồi đấy."
"Cậu muốn hẹn hò..." Tôi gằn giọng, ngón tay không chủ động được chỉ vào chính mình - "... với tôi sao?"
"Ừ, với cậu đó, Quỳnh Chi."
"Sao cậu bảo là có bạn gái rồi kia mà?"
"Thì thế nào, có bạn gái và hẹn hò với cậu đâu có liên quan gì tới nhau."
Đúng là cách nói của mấy thằng sở khanh.
"Bạn gái cậu không ghen à?"
"Chắc là có." Hoàng chống cằm suy nghĩ - "Hay thế này đi. Tôi sẽ tạm chia tay bạn gái một ngày để hẹn hò với cậu. Như vậy không còn vấn đề gì nữa chứ?"
Còn có kiểu bạn trai part-time thế này cơ à? Tôi hơi nghi hoặc không biết Hoàng có đang bày trò với bạn bè về tôi không nữa, chứ làm gì có ai lại yêu đương chóng vánh kiểu kì cục như vậy.
"Cậu đang cá cược với ai à?" Tôi tò mò hỏi.
"Không." Đôi mắt trong mắt thật thà chớp chớp - "Tôi với cậu là thật lòng đó. Với cả trừ bạn gái ra tôi sẽ không đến nhà bất kì ai khác giới cả."
Ừ và cậu ta sẽ có cỡ 10 cô bạn gái cùng lúc rồi mỗi ngày đến nhà một cô, hoặc trong một ngày đến nhà 10 cô. Làm hoàng đế có khi còn không dám ăn chơi như cậu ta nữa.
"Thế nào? Hẹn hò với tôi một ngày và tôi sẽ đi gặp mẹ cậu. Rất lời đúng không?"
"Lời chỗ nào?" Lỗ sấp mặt ra ấy chứ.
"Lời một người bạn trai hotboy."
Tôi nhận ra không thể trò chuyện được với người có tư duy khác biệt thế này, ngồi nghe thêm một lát nữa có lẽ sẽ bị cậu ta nhồi sọ cái tư tưởng bắt cá nhiều tay ấy mất, tôi vội thu dọn đồ để rời đi sẵn tiện chọn lấy mấy chiếc bánh trông ngon mắt cho vào hộp giấy, định bụng sẽ đem về cho cái Phương ăn.
Mặc dù tôi không ưa Hoàng một chút nào nhưng cách cậu ta chọn tiệm bánh thật sự rất tuyệt vời. Tôi chôm chỉa cái hộp bánh cũng vì có tên và địa chỉ in trên bao bì, một mai lỡ thèm sẽ rủ bạn bè đi. Nghĩ lại cảm thấy nhớ vị thơm ngọt ấy, tôi nhặt thêm một cái nữa cầm trên tay ăn ngay.
"Cậu sẽ không hẹn hò với tôi thật à?" Hoàng vội kéo tay tôi hỏi - "Vậy cậu tính ăn nói sao với mẹ mình đây?"
"..."
Tôi xém tí lại quên mất mẹ của mình, nói chuyện một lúc với Hoàng là IQ tụt xuống như bọn thiểu năng ấy, làm tôi chẳng còn nhớ mình năn nỉ cậu ta vì lý do gì. Tôi ngẩn người nhẩm tính xem chuyện bị mẹ mắng một trận hay chuyện bị chúng bạn bàn tán sau lưng rằng mình học thì giỏi mà vẫn ngu ngốc đâm đầu vào giỏ cá của Hoàng sẽ khó chịu hơn. Mà cả hai đều khiến tôi bức bách muốn đập đầu chết cho xong.
"Đừng cắn móng tay thế không tốt cho tim đâu." Hoàng nhẹ nhàng tiến đến nắm lấy tay tôi, ngăn cản hành động ngứa răng trong vô thức của tôi.
"Cậu học Sinh mấy điểm vậy?" Tôi giật mình vội rút tay về, kéo giãn khoảng cách với Hoàng - "Cắn móng tay thì liên quan gì đến tim."
"Tôi không nói tim của cậu." Hoàng đặt tay lên ngực mình, vỗ nhẹ - "Là tim tôi đau."
"Vậy thì càng không liên quan."
Tim cậu ta sao lại đau vì tôi cắn móng tay mình chứ? Nói hươu nói vượn.
"Thật là, cậu không hiểu đâu..." Hoàng thở dài - "Mà cậu cũng suy nghĩ đề nghị của tôi chút đi. Chắc cậu hết cách rồi mới tìm đến tôi phải không?"
...
"Ồ, bánh này ngon thật." Phương vừa cắn miếng bánh đã trợn mắt ngạc nhiên - "Mà làm sao mày ra ngoài mua bánh được thế?"
"Của Hoàng cho đấy."
Tôi lơ đễnh trả lời, không nhận ra mình nhắc đến tên của Hoàng cũng thật tự nhiên. Điều này làm cho Phương bắt đầu sinh tò mò.
"Mày với Hoàng đang ấy ấy à?" Nó ghé đến nói nhỏ như sợ có người nghe lén. Nhưng đang giờ nghỉ trưa, ai nấy đều mệt bỏ xừ hơi sức đâu mà đi