Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Tỳ lưu luyến rời khỏi Hong Kong.
Tiến độ quay《 Mật chiến 》cuối cùng vẫn làm theo những gì đã định trước, quay những cảnh văn hí của Bách Đồ trước, sau đó Hứa Gia Huy quay những cảnh hành động cùng Bách Đồ, rồi tạm thời rời đoàn phim.
Đạo diễn Lâm Nghiệp kỳ thật cũng rất khó xử, người đại diện của Hứa Gia Huy là kiểu gừng càng già càng cay, từ đầu đến cuối vẫn muốn diễn viên nội địa Bách Đồ làm chất phụ gia cho Hứa Gia Huy, Lâm Nghiệp lúc đầu kỳ thật cũng không phản đối cách làm này.
Điện ảnh nội địa mấy năm phát triển rất tốt, điện ảnh Hong Kong lại đang xuống dốc, dù bất đắc dĩ hạ mình chuyển hướng tìm kiếm hợp tác với diễn viên nội địa, nhưng chủ nghĩa tư tưởng cá nhân quấy phá, nhiều khi, các nhà làm phim Hong Kong, đạo diễn đều muốn hưởng dụng nhân lực, tài nguyên, minh tinh nội địa để kêu gọi giá bán phòng vé, nhưng lại không muốn bị diễn viên nội địa đoạt danh tiếng.
Lâm Nghiệp vốn định cứ thuận tay đẩy thuyền như vậy, dù sao mỗi nghề nghiệp đều có một loại quy tắc ngầm, diễn viên nội địa đến cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Thế nhưng quay phim chưa được mấy ngày, một vị đại lão trong giới trung gian truyền lời lại cho hắn, bảo hắn phải giữ cho hai chén nước cân bằng, phim hợp tác không thể cứ tuần hoàn ác tính như thế, phải có tiến triển tốt hơn.
Lâm Nghiệp vẫn chưa tới 40 tuổi, có thể ở làng điện ảnh Hong Kong cạnh tranh kịch liệt có chỗ đứng, đương nhiên cũng là cá thành tinh. Đại lão sai người truyền tin nghe có vẻ đường hoàng, kỳ thật chính là có một ý khác, sau lưng Bách Đồ có người chống, dù có thể cũng đừng chọc tới cậu.
Chu Niệm Sâm biết rõ Lâm Nghiệp và đoàn người HongKong Hứa Gia Huy nhất định sẽ làm một vài chuyện bí mật sau lưng, hắn sau khi nói rõ tình huống với công ty, liền phác thảo thành một hợp đồng kèm theo, xác nhận lần nữa Bách Đồ tuyệt đối là nam chính trong《 Mật chiến 》, khi đó bên nhà sản xuất vô luận là quay chụp hay hậu kỳ biên tập cũng không thể có bất cứ hành vi nào vi phạm hợp đồng.
Đây cũng là bảo hiểm quan trọng nhất, lúc hắn mang theo hợp đồng đến đoàn phim tìm Lâm Nghiệp, đã có ý định khai chiến thậm chí vạch mặt.
Ai ngờ đối phương xem xong hợp đồng, không nói hai lời đã ký.
Chu Niệm Sâm đem hợp đồng fax về cho công ty, phía công ty rất nhanh đã thông báo xử lý thoả đáng, sau đó còn nói nếu như bên Bách Đồ không còn việc gì, thì Chu Niệm Sâm mau nhanh chóng quay lại, nghệ sĩ dưới hắn không phải chỉ có một mình Bách Đồ, những người khác cũng phải ăn cơm khởi công, không có Chu Niệm Sâm quản, đã có hai người không phục giống như ngựa thoát khỏi cương.
Bách Đồ đương nhiên không có việc gì, cậu còn ước gì Chu Niệm Sâm nhanh nhanh xéo đi.
Từ khi cậu nói cho Chu Niệm Sâm biết mình và Lương Tỳ đang quen nhau, Chu Niệm Sâm luôn bày ra khuôn mặt mẹ kế cùng bộ dạng nửa sống nửa chết, sờ sờ trước mặt giống như ngày xưa kẻ bắt cá hay tay là Bách Đồ chứ không phải hắn.
Hợp đồng của Bách Đồ với công ty chỉ còn hơn nửa năm, quan hệ riêng tư của cậu và Chu Niệm Sâm lại rối tinh rối mù không thể quay trở lại ban đầu, cậu cũng không muốn làm việc mà tâm trạng không được vui.
Cùng Lương Tỳ yêu đương khiến cho cậu giống như tắm gió xuân, cả người hòan toàn khác so với trước kia, không riêng gì Phạm Tiểu Vũ bên cạnh cậu, mà ngay cả những người khác trong đoàn phim cũng mơ hồ nhìn ra chuyện bí ẩn bên trong.
Chu Niệm Sâm đố kị đến ngứa răng, nhưng hắn không có biện pháp, Bách Đồ trước kia còn tranh luận với hắn, hiện tại đã hoàn toàn không để ý tới hắn.
Hắn khó chịu ở lại thêm hai ngày, bên công ty càng hối gay gắt, hắn không còn cách nào khác đành phải quay trở về.
Lương Tỳ vẫn mỗi ngày gửi hơn mười tin nhắn tới, buổi tối nhắm thời gian Bách Đồ xong việc, liền gọi điện thoại tới trò chuyện chán chê.
“Anh hôm nay dẫn Cầu Cầu và Elise đi tắm, thuận tiện đo cân nặng cho tụi nó, nhân viên nói Cầu Cầu so với lúc trước nặng hơn 1 kg.” Lương Tỳ đắc ý nói, “Anh dụng tâm nuôi dưỡng, nó dám không mập?”
Bách Đồ ở trong điện thoại cười nói: “Ừ.”
Lương Tỳ lại nói: “Anh có nhận quảng cáo cho một hãng kem đánh răng, bây giờ đã chiếu trên TV rồi, em có xem không?”
Bách Đồ nói: “Có, răng rất trắng đấy.”
Lương Tỳ cười hắc hắc: “Anh năm ngoái bỏ hơn 100.000 tệ làm răng sứ, đúng là lừa gạt người tiêu thụ.”
Bách Đồ: “…” Cậu không tưởng tượng nỗi một Lương Tỳ với bộ răng vàng khè.
“Trước kia răng cũng trắng.” Lương Tỳ dường như đoán được suy nghĩ của cậu, giải thích nói, “Bởi vì anh bị sâu răng, có fans ở dưới weibo nói anh mà cười lớn là có thể thấy ‘hang sâu’, anh liền thay hết.”
Bách Đồ nhịn không được cười, sâu răng cũng đâu nghiêm trọng tới mức thấy được ‘hang’, fan kia có khả năng chỉ là trêu chọc Lương Tỳ thôi, cậu thuận miệng nói: “Anh ăn đồ ngọt nhiều quá, sắp 30 rồi mà còn bị sâu răng?”
Lương Tỳ cười toe toét nói: “Anh lúc trước thấy người ta điềm điềm mật mật, ghen tị đến ê răng,