Thấy Bách Đồ cúp điện thoại, Giang Thư Lan nghiêng người nằm trên giường bệnh nói: “Tiểu Bách, nếu con có việc thì đi trước đi.”
Bách Đồ thấp giọng nói: “Không sao, con trực tiếp từ sân bay tới, đi gấp quá, cũng chưa mua được gì cho dì…”
“Còn mua cái gì?” Giang Thư Lan cười cười, nói, “Con chịu đến thăm dì, dì đã thấy đủ rồi, vốn tưởng rằng cả đời này hai chúng ta không có khả năng gặp nhau nữa.”
Mũi Bách Đồ cay cay, nói: “Dì đừng nói như vậy, thoải mái thả lỏng tinh thần, kỹ thuật y khoa ngày nay phát triển như vậy, nhất định sẽ không sao.”
Giang Thư Lan lại cười rộ lên nói: “Dì đã ở cùng bác sĩ cả đời, sinh lão bệnh tử nhìn cũng đã quen, nghe cũng quá nhiều rồi, trong lòng đã nghĩ thông, có thể sống thêm được mấy ngày thì đó là phúc khí của dì.”
Bà nâng tay lên, Bách Đồ vội nắm lấy, chỉ cảm thấy mới có mấy tháng không gặp, bàn tay mềm mại ấm áp trong trí nhớ đã tiều tụy đến mức này, vành mắt lập tức đỏ lên.
Giang Thư Lan ngược lại khích lệ cậu, trêu ghẹo nói: “Con nhìn con xem, đã lớn như vậy rồi, có nhiều người thích con như vậy, sao vẫn giống một đứa trẻ thế này?”
Bách Đồ cúi thấp đầu, hình ảnh năm xưa Giang Thư Lan hết lòng chăm sóc cậu lần lượt hiện ra trong đầu, trong nháy mắt cuống họng không nói ra lời.
Nước mắt Giang Thư Lan cũng rơi lã chã, vội dùng khăn tay bên gối lau đi, cười lớn nói: “Niệm Sâm thật là, dì đã nói nó đừng nói cho con biết, nó lại chạy tới sân bay đem con tới được bệnh viện. Dì bây giờ đã không thể cử động, để con biết, con càng lo lắng thêm…”
Bách Đồ cuối cùng nhịn không được, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Giang Thư Lan không chịu nổi đau đớn nằm xuống ngủ, Bách Đồ mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu Niệm Sâm ngồi ở ghế dài cạnh cửa ra, không cần đến gần cũng có thể ngửi thấy một thân sặc mùi thuốc lá, nghe tiếng cửa phòng mở, quay đầu nhìn Bách Đồ, trong mắt đều là tơ máu.
Bách Đồ cũng không đi qua, thấp giọng nói: “Tôi về trước.”
Chu Niệm Sâm đứng lên, nói: “Tôi tiễn cậu.”
Bách Đồ từ chối nói: “Không cần.”
“Hiện tại đã ngừng mưa, không nên bắt xe.” Chu Niệm Sâm nói, “Nếu dáng vẻ này của cậu bị mọi người nhìn thấy, up lên weibo, sẽ bị lan truyền đoán già đoán non.”
Bách Đồ vành mắt đỏ, bộ dạng có vẻ như đã khóc, cậu nghiêng mặt đi chỗ khác nói: “Muốn đoán sao thì đoán.”
Chu Niệm Sâm mấy ngày nay bị giày vò không biết ngày đêm, ngay cả nổi nóng cũng không nổi, có chút khổ sở nói: “Mẹ của tôi đã như vậy rồi, cậu cứ xem như tôi là anh của cậu không được sao? Tiễn cậu về thì có làm sao?”
“Tôi có thể đem mẹ của anh thành một nửa mẹ của tôi, nhưng anh thì không.” Bách Đồ đối với hắn vẫn nguội lạnh như vậy, nói, “Tôi xuống máy bay liền đến bệnh viện với anh, là vì dì bị bệnh, dì tốt với tôi bao nhiêu trong lòng tôi đều ghi nhớ, nhưng với anh thì không.”
Chu Niệm Sâm phừng lửa giận: “Lúc nào rồi mà cậu còn muốn tranh luận với tôi…”
“Tôi cũng không muốn phải nói nhiều với anh.” Bách Đồ lạnh lùng nói, “Anh chăm sóc dì đi, ngày mốt phẫu thuật đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ đến.”
Chu Niệm Sâm nhìn bóng lưng cậu rời khỏi, trong đầu trống rỗng, mơ hồ cảm thấy, Bách Đồ ngày càng cách xa hắn.
Hắn luôn cảm thấy thân thể mẹ rất tốt, tuần trước lại đột nhiên gọi điện cho hắn nói dạ dày đau dữ dội, hắn đưa đến bệnh viện kiểm tra, thì đã là ung thư dạ dày thời kỳ cuối.
Ba hắn Chu Giang khi còn sống từng là chủ nhiệm nội khoa của bệnh viện này, chủ nhiệm hiện tại lại là học trò trước kia của Chu Giang, thấy sư mẫu đương nhiên sẽ không sơ suất, gọi chuyên gia hội chẩn, cuối cùng vẫn nói cho Chu Niệm Sâm biết, mặc dù phẫu thuật có thành công, cũng chỉ còn được mấy tháng.
Chu Niệm Sâm mấy ngày nay bận rộn cả ngày lẫn đêm, cả người cứ mơ mơ màng màng, sáng sớm hôm nay chợt nhớ Bách Đồ trưa nay sẽ bay từ Hong Kong về, liền thừa dịp chạy đến sân bay đi đón người.
Hắn cũng không biết mình rốt cuộc muốn làm gì, nhìn giống như đang muốn tranh thủ sự đồng tình của Bách Đồ, nhưng khi trông thấy bộ dạng khổ sở của Bách Đồ, hắn lại hối hận sao lúc trước không nghe Giang Thư Lan nói mà gạt Bách Đồ.
Hắn luôn mâu thuẫn như vậy, muốn có cái gì sẽ chộp lấy nắm trong tay, cái gì không muốn sẽ buông ra, nhưng cho đến bây giờ dường như cái gì cũng có.
Bách Đồ tuy đã đeo kính râm, nhưng vẫn bị nhận ra, hét to tên của cậu đương nhiên sẽ kích động đến người khác, một đám người bất chấp đăng ký xem bệnh mua thuốc, cầm điện thoại đuổi theo cuồng chụp Bách Đồ.
Gần đây bệnh viên nâng cấp, bảo vệ bệnh viện cũng vô cùng đắc lực, trong sảnh báo động, lập tức mười mấy bảo vệ vội vàng chạy tới chắn đường cho Bách Đồ đi ra ngoài.
Phạm Tiểu Vũ hôm nay cũng rất có nhãn lực, lúc Bách Đồ ở sân bay vội vàng rời khỏi cùng Chu Niệm Sâm, hành lý vẫn còn để ở đó, cô liền lập tức gửi tin nhắn hỏi Bách Đồ đi đâu, có được hồi âm của Bách Đồ liền lái xe chạy tới trước cửa bệnh viện, Bách Đồ nhất định sẽ cảm thấy cô có giá trị.
Quả nhiên, đợi nửa tiếng liền thấy Bách Đồ bị một đám đông vây quanh, gian nan đi từ cửa bệnh viện ra. Cô ở phương diện này rất có kinh nghiệm, lái xe chạy như điên qua, tả xung hữu đột nắm lấy cánh tay Bách Đồ, trong chớp mắt liền lôi tuốt lên xe, rồi đạp chân ga bỏ chạy, để lại một nhóm bảo vệ trên mét 8 hai mặt nhìn nhau.
Đi được một khoảng, Bách Đồ cởi áo khoác bị lôi kéo nhăn nhúm để ra phía sau, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lương Tỳ, một lần không có người bắt, hai lần vẫn không có người bắt.
Cậu cầm điện thoại suy nghĩ, lướt tới nhật ký cuộc gọi mới nhất xem, là số điện thoại bàn, cậu vừa rồi cũng không hỏi Lương Tỳ đang ở đâu, bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì gọi lại, lại không có ai bắt máy.
Cậu đã bắt đầu luống cuống, Lương Tỳ có phải giận rồi không?
Phạm Tiểu Vũ lái xe không chớp mắt, ở Hong Kong có một lần cô nghe lén Bách Đồ gọi điện thoại, nhưng nghe lén quá lộ liễu, Bách Đồ đêm đó mời toàn bộ người người trong đoàn phim ăn đặc sản tráng miệng Hong Kong, nhưng lại cố ý không có phần cô.
Trận mưa này vừa to vừa dai, đường nào có địa thế trũng đều không tránh được bị ngập nước, trên đường đi, Bách Đồ trông thấy rất nhiều xe bị ngâm trong nước, nhớ đến câu “Bị ngâm trong nước” của Lương Tỳ trong điện thoại, tưởng tượng ra vẻ mặt lúc anh nói câu này, có chút muốn cười rồi lại cười không ra.
Nếu như cậu là Lương Tỳ, kích động mạo hiểm mưa to chạy tới sân bay đón người, cuối cùng lại bị mặt nóng dán mông lạnh, nhất định sẽ tức giận muốn chém người, Lương Tỳ giận không muốn bắt điện thoại của cậu cũng quá bình thường.
Nhưng bây giờ Lương Tỳ đang ở đâu?
Cậu đột nhiên lanh trí, lấy điện thoại ra gọi 114, kiểm tra số điện thoại lúc nãy gọi từ đâu đến, nhân viên trực tổng đài rất nhanh nói cho cậu biết, là số điện thoại công cộng ở sân bay.
Lương Tỳ từ sân bay đi ra, vô cùng mất mác.
Anh tự an ủi mình, Bách Đồ nhất định là có chuyện quan trọng gì đó, hai người bọn họ hiện tại đã là trong mật thêm đường, cúp máy anh nhất định là do tình thế bất đắc dĩ, bằng không thì với tính tình Bách Đồ dạo gần đây tốt với anh như vậy, làm sao cam lòng cúp máy anh.
Đợi buổi tối Bách Đồ xong việc trở về, anh phải giả bộ ủy khuất dọa Bách Đồ, nếu có thể dụ được Bách Đồ chủ động thì càng tốt.
Lần trước tối trước hôm anh rời khỏi Hong Kong, anh đã dụ được Bách Đồ thủ dâm cho mình, Bách Đồ ngượng tay muốn chết, móng tay gần như bấu vào ‘anh’, bất quá lại là đau trong sung sướng a, chuyện này phải luyện nhiều, tối hôm nay lại lấy tay dạy Bách Đồ tiếp… Tay Bách Đồ thật là mềm a~.
Tưởng tượng suy nghĩ một hồi, Lương Tỳ hồi máu tại chỗ.
Chuyện buổi tối để tối tính cũng không muộn, vấn đề lớn trước mắt là, anh phải về bằng cách nào đây? Chiếc xe rởm của Vương Siêu còn đang bị ngâm trên đường, xe bus ở sân bay lúc này đã hết chỗ, khu đỗ xe taxi thì hành khách xếp hàng dài tới hai dặm.
Anh chờ thêm một lúc, cuối cùng quay trở lại dùng điện thoại công cộng gọi cho trợ lý Tiểu Triệu, điện thoại của anh vẫn mở được nhưng lại không có phản ứng, hoàn toàn bị nước ngâm hỏng, anh cũng không dám tắt máy, sợ bỏ lỡ điện thoại của Bách Đồ … Căn bản không