Hai người cùng đứa con bị trung tâm nhầm số tuổi ở chung được nửa năm, cũng xem như bình an vô sự, dù sao số lần gặp nhau cũng không nhiều. Ngoại trừ lúc Bách Đồ cảm thấy áy náy, chủ động tới trường học đón hắn, bình thường cuối tuần nghỉ ngơi Ian cũng không trở về.
Lương Tỳ cảm giác chính sách Thiết Huyết[1] của mình rất đúng, cố gắng nhịn thêm mấy tháng nữa sẽ đem tiểu tử bụng dạ khó lường này đưa ra nước ngoài học đại học, trên phương diện vật chất anh sẽ không bạc đãi hắn, nhưng những thứ khác thì không, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.
[1]ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Cuối tuần này, Lương Tỳ có lịch trình, lúc trở về trời đã sập tối, vốn nghĩ Bách Đồ không có việc sẽ ở nhà, đang hết sức phấn khởi, kết quả vừa bước vào cửa đã nghe tiếng cười cười nói nói trong phòng bếp, mặt anh trong thoáng chốc dài ra cả thước.
Bách Đồ quả nhiên lại đi đón Ian về, hai người họ đang ở trong nhà bếp cùng chuẩn bị cơm tối, xem ra bữa cơm chiều nay rất phong phú.
Chỉ mới nửa năm, Ian đã cao lên rất nhiều, chỉ thấp hơn Bách Đồ nửa cái đầu, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ 15 tuổi, ngũ quan gương mặt hắn cũng dần dần phát triển, hầu như đã đẩy lùi nét non nớt của thiếu niên, mơ hồ tiết ra hormone của phái nam.
Lương Tỳ nhìn mấy lần, càng nhìn càng tức giận.
Anh đã sớm nhìn ra tiểu tử này hơn phân nửa là gay, cả ngày mở miệng một tiếng ca ca hai tiếng ca ca với Bách Đồ, gọi đến mức Lương Tỳ thầm nghĩ muốn đánh chết hắn.
Anh cố ý đi lướt qua Ian đến bên cạnh Bách Đồ, im lặng ở trên mông Bách Đồ véo một cái, Bách Đồ quay mặt lại trừng anh, anh liền vô sỉ ưỡn mặt cười với Bách Đồ, sau đó giả vờ giả vịt nói: “Aiz, vợ, anh muốn ăn salad, không có nước sốt Thiên Đảo sao?”
Bách Đồ cảm thấy anh đang muốn kiếm chuyện: “Dùng lòng đỏ trứng làm nước chấm cũng được.”
Lương Tỳ chơi xấu, làm nũng: “Không muốn, muốn Thiên Đảo cơ.”
Anh chỉ huy Ian bên cạnh: “Em đi mua đi.”
Ian: “...”
Lương Tỳ mặt không đổi sắc nói: “Hai anh đều là nghệ sĩ, nếu đi mua có khi sẽ bị người ta nhận ra vây quanh kí tên chụp ảnh, rất phiền phức.”
Bách Đồ nói xen vào: “Ian vẫn chưa quen đường xá ở đây…”
“Chưa quen thì đi mấy lần là quen.” Lương Tỳ ác ý kích hắn, nói, “Đúng không bạn nhỏ.”
Ian nhếch môi mỏng, rửa sạch tay nói: “Vâng.”
Lương Tỳ thấy hắn đi ra ngoài, ở phía sau hô: “Đi ra ngoài quẹo phải đi qua thêm hai giao lộ sẽ thấy Wal-mart, chỗ đó có tương Thiên Đảo, đừng mua sai nha~!”
Ian đi rồi, Bách Đồ trừng Lương Tỳ: “Anh bắt em ấy đi xa như vậy làm gì? Siêu thị đầu đườ có tương Thiên Đảo mà.”
Lương Tỳ cười hắc hắc: “Để cho em ấy biết thêm nhiều đường đi a.”
Trong nhà chỉ còn lại hai người họ, Lương Tỳ không kiêng kị gì nữa kéo Bách Đồ qua hôn sâu, thấp giọng nói: “Mấy ngày không được chạm vào em, anh nhớ em sắp chết rồi, buổi chiều lúc làm việc trong đầu toàn nghĩ tối nay nên chịch em như thế nào, thiếu chút nữa đọc sai kịch bản.”
Bách Đồ nghe anh nói trắng trợn làm mặt nóng ran lên, không được tự nhiên nói: “Anh không làm việc cho nghiêm túc, nghĩ loạn thất bát tao cái gì?”
Lương Tỳ hết sức vô tội: “Hôm nay quay chương trình ở bể bơi, trong kịch bản nói lát nữa phải làm cái gì ướt, cái gì âm ẩm, sao trách anh không nghĩ lung tung cho được.”
Anh nói xong bàn tay liền không thành thật, ở trên mông trên eo Bách Đồ bóp tới bóp lui, Bách Đồ đẩy anh ra nói: “Đừng lộn xộn, lát nữa Ian trở về thấy thì không hay.”
Lương Tỳ tự nhủ có cái gì không hay, bị trông thấy càng tốt, cho hắn thấy lão tử và vợ ân ái biết bao nhiêu, tức chết ranh con này. Ngoài mặt anh lại nói: “Không sao, đi tới Wal-mart ít nhất cũng phải nửa tiếng, xếp hàng tính tiền lại phải đợi thêm nửa tiếng, không về kịp đâu.”
Bách Đồ: “... Anh cố ý?”
Lương Tỳ cười đắc ý: “Hắn đi mua tương Thiên Đảo, còn anh sẽ dùng mũi tên Cupid chuyên biệt để bắn em.”
Về phần bắn như thế nào, tất cả mọi người đều hiểu a~.
Lương Tỳ tiên sinh vô sỉ như thế, cũng biết mặt vợ không có dày như mặt mình, nhưng khi hai người đao thương chinh chiến thì căn bản không nắm được thời gian, sẽ làm tới khi nào thõa mãn mới thôi.
‘Đẩy đẩy đẩy’ cả buổi, Lương Tỳ lui ra muốn lần thứ hai, khấu giao thôi cũng được, Bách Đồ vẫn không đồng ý, Lương Tỳ lại như tàu lửa húc một cái, trực tiếp nửa quỳ trên đất kiên quyết kéo khóa quần Bách Đồ ra, thích thú dùng lưỡi liếm a liếm.
Bởi vì công việc, hai người họ đã bốn năm ngày không thân mật, Bách Đồ dễ dàng bị anh trêu cho nổi lửa, không đầy một lát chân đã nhũn ra, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Lương Tỳ vô cùng tri kỷ dùng tư thế quỳ liếm còn tay thì thủ thế ôm mông cậu, dẫn dắt cậu tới bàn bên cạnh, hai tay Bách Đồ cấu chặt cạnh bàn, Lương Tỳ ở bên dưới hưng trí bừng bừng mút liếm.
Ian lại đột ngột trở về.
Bách Đồ hoảng sợ thiếu chút nữa mềm nhũn, may mà cậu nhanh chóng nhớ tới từ phía cửa chính nhìn sang bên này sẽ bị khuất bởi cái bàn, không thấy Lương Tỳ ở bên dưới, cậu cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Mua về rồi?”
Ian vẫn chưa phát ra chuyện gì, tự thay giày đi vào, đem tương đặt lên bàn, nói: “Đầu đường có siêu thị mà, Lương ca có phải không biết không? Lần sau không cần đi xa như vậy nữa.”
Bách Đồ & Lương Tỳ: “...”
“Lương ca đâu rồi?” Ian nhìn xung quanh, hỏi, “Ra ngoài rồi sao?”
Bách Đồ lặng lẽ dùng tay đẩy vai Lương Tỳ, hàm hồ nói: “A…... Ian, em có muốn đi vệ sinh không?”
Ian kỳ quái nói: “A? Em không cần.”
Bách Đồ không biết nên làm sao bây giờ, mồ hôi trên đầu đổ càng nhiều.
Lương Tỳ ngồi phía dưới cảm nhận được cơ thể cậu cứng ngắc, lập tức nổi ý xấu, càng dùng sức mút.
Bách Đồ càng căng cứng người, nhưng cuối cùng vẫn bảo trì hình ảnh diễn viên xuất sắc không rên ra tiếng, dùng sức túm tóc Lương Tỳ, Lương Tỳ liền an phận hơn nhiều.
Ian nhìn Bách Đồ vài lần, đột nhiên nói: “Bách Đồ ca ca, em dắt Cầu Cầu và Elise đi dạo, trời sắp tối rồi.”
Bách Đồ đương nhiên đồng ý, lập tức nói: “Được, đừng ra đường lớn, chú ý xe cộ...”
Cậu không nói được nữa, ngón tay Lương Tỳ đã mò tới mông cậu, dùng ngón tay cách quần vải đâm vào phía sau của cậu.
Ian mặt không đổi sắc dắt Cầu Cầu cùng Elise đi ra ngoài, trong nháy mắt lúc đóng cửa, nhìn sang phía Bách Đồ một cái.
Bách Đồ căng cứng cả người.
Lạch cạch một tiếng, cửa đã được đóng lại.
Bách Đồ véo tai Lương Tỳ mắng: “Anh làm cái quái gì! Vừa rồi... Ah!”
Miệng và tay Lương Tỳ hành động cùng lúc, khiến cho Bách Đồ nói không ra hơi, không đầy một lát đã tiết ra, hơn nửa người hầu như xụi lơ nằm thở dốc trên bàn.
Lương Tỳ bò lên, liếm liếm môi, mặt cười hì hì.
Bách Đồ phục hồi tinh thần lại, trở tay đập anh một cái, hung dữ nói: “Còn cười! Vừa rồi chắc chắn Ian đã phát hiện!”
Lương Tỳ lẽ thẳng khí hùng nói: “Vậy thì sao? Bị phát hiện càng tốt, để hắn khỏi suốt ngày đánh chủ ý em.”
Bách Đồ: “...”
Lương Tỳ rút hai tờ khăn giấy giúp cậu lau sạch sẽ, xong xuôi lại giúp cậu kéo khóa quần