Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 12: Sát thủ, sát thủ, nàng vì giết người mà đến


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình như bọn hắn vĩnh viễn không thể nắm bắt được suy nghĩ của nữ nhân này.

Tuy biết nàng quái lạ đến mức nào nhưng vẫn sẽ bị nàng phá tung giới hạn, giống như đáy vực càng lúc càng sâu.

Gì đây? Gì đây?

A….vì muốn làm một kẻ hữu dụng không ăn cơm trắng, nàng lại muốn cống hiến vì quốc gia.

Hừ! Bậy bạ!

Chắc chắn là trong lòng nàng đang tính toán cái gì đó, tính toán từng li từng tí.

Tuy biết vậy nhưng đây vẫn không phải là vấn đề.

Vấn đề là…

“Ài…”

“Ôi…”

“Ài…dà…”

“Chao ôi…”

Trên hành lang bằng gỗ liên tiếp vang lên những tiếng thở dài.

Phóng mắt nhìn thì thấy bốn nam nhân anh tuấn đến nghịch thiên đang đồng loạt cau mày, than ngắn thở dài.

“Giờ sao? Ai có thể cản nàng lại đây?” Liễu Hành Vân nhìn lên trời xanh, rầu rĩ hỏi.

Không sai, vấn đề là ai có thể ngăn cản nàng?

Thôn cô kia có một cái đặc điểm lớn nhất là--- Bướng bỉnh.

Nàng chắc chắn là cái loại người chỉ chọn một hướng, cả đời cứ chăm chăm đường đó mà đi.

Nhớ có lần bọn họ đi chơi, nàng nhầm hướng, chẳng nhận thức được đâu là Nam đâu là Bắc. Tạ Vãn Phong nói nàng vài câu, nàng lập tức nổi giận, dưới cơn giận dữ, nàng đánh đố với Tạ Vãn Phong, nàng nói nếu nàng đi sai đường vậy chắc chắn là không thể trở về.

Kết quả là…

--- 

Kết quả là Mai Vũ thật sự nhầm đường. Mà đúng hơn nữa là từ lúc bắt đầu nàng đã chẳng đi về. Bởi vì hắn chính là đứa trẻ xui xẻo phải cõng nàng về.

Đừng bao giờ so độ cứng đầu với Mai Vũ, nàng sẽ cùng ngươi so tới cùng.

Ba nam nhân đồng loạt lắc đầu, thúc thủ vô sách (*).

(*) Thúc thủ vô sách= bó tay hết cách.

“Nếu như có thể ngăn nàng thì ta đã sớm cản lại từ tám trăm năm trước rồi.” Bách Bất Duy rung đùi, ngậm cỏ nói.

Hiếm lắm mới có hôm trời đẹp mà bọn hắn lại cứ phải phiền lòng vì nữ nhân không có não nào đó.

“Đúng, ngăn không được, vậy đành phải theo nàng thôi.” Hoa Tử Nguyệt thở dài, mệt mỏi nói.

Hôm nay đúng là đủ mệt.

“Rốt cuộc là tại sao nàng lại muốn tòng quân? Chẳng lẽ là vì để linh hồn của Thiên Hòa an lòng sao?” Tạ Vãn Phong dùng tay che đi ánh sáng chiếu vào mắt, phiền não hỏi.

Tùy hứng
cũng cần phải có mức độ. Nàng luôn miệng nói bọn hắn không được lấy mạng mình ra đùa, không lẽ nàng có thể lấy mạng mình ra giỡn hay sao?

Trời ơi! Thật là tức chết mà, chỗ đó có gì vui cơ chứ?

Là chiến trường, chiến trường đó! Là nơi mà nói người chết là chết ngay đó.

Thật là, thôn cô làm người ta lo lắng quá.

“Nàng ấy còn có thể vì cái gì chớ? Sát thủ, sát thủ đương nhiên là vì giết người mà đi…” Hoa Tử Nguyệt nằm trên hành lang gỗ, sâu xa nói.

Tạ Vãn Phong sửng sốt, ngược lại hiểu khá rõ ý của hắn.

Trong lòng y ẩn ẩn đau.

Mai Vũ trọng tình trọng nghĩa, nàng sẽ không để bất kỳ ai bên cạnh mình mất đi vô ích.

Nàng muốn đi, từ trước khi thư của An Thiếu Hàn đến nàng đã muốn đi rồi.

Vì Thiên Hòa, vì Mục Vô Ca.

Cái chết của Mục Vô Ca ai cũng biết là không phải ngoài ý muốn.

Người muốn giết bọn họ là Gia Cát Trần. Ngày đó, lúc ở Bách Lý Phong Vân Thành, họ nên giết tên nam nhân chết tiệt kia mới phải.

Bách Bất Duy phun cọng cỏ trong miệng ra, lắc đầu nói: “Kẻ thù của nàng nhiều thật đấy, lần này xem ra chúng muốn làm một trận lớn, oanh oanh liệt liệt rồi.”

Liễu Hành Vân khinh thường liếc nhìn hắn một cái, dẩu môi: “Ê, bây giờ muốn rời đi còn kịp đó. Đây là chuyện phải bỏ mạng đó.”

Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy nheo lại, ngẩng cao đầu nói với Liễu Hành Vân: “Tiểu bằng hữu, câu này ca ca tặng lại nguyên vẹn cho ngươi đó. Ngươi còn trẻ, không giống ca đây, lúc nào cũng có thể đem mạng mình ra cược, sợ thì nhanh về nhà đi.”

Liễu Hành 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện