Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 13: Ngàn năm chờ đợi, cuối cùng huynh cũng trở về


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hành lý trên tay rơi xuống đất.

Mai Vũ nhìn người quen thuộc kia, nàng dần thấy mê mang giữa những cánh hoa bay.

Vân Khinh...là sư huynh Vân Khinh của nàng...

Gương mặt đó, nụ cười đó...Là bóng dáng mà trong đêm mộng mị nàng đã bao lần muốn chạm vào mà không dám.

Nàng nhớ lúc y rời xa nàng là tháng bảy, chẳng hề quay đầu nhìn lại.

Đó là một nửa tơ hồng còn thiếu trên ngón út.

Là hoa Tử Vi rơi trên mặt đấy mà nàng để ý.

Tất cả đang hiện diện rành rành trước mắt.

Bây giờ, sao hắn lại trở về?

Cong môi cười, Vân Khinh nhảy từ trên ngựa xuống, nhẹ nhàng bước tới trước mặt nàng.

Mai Vũ ngẩng đầu, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.

Thật sự...giống y như trong giấc mơ.

“Ta không cách nào tính được ta rời đi bao lâu, nhưng từng phút từng giây, mỗi một khắc đều dài như một năm. Mai Vũ, có phải ta đã rời đi suốt một ngàn năm hay không...?” Vươn tay vuốt tóc nàng, Vân Khinh thủ thỉ.

Y hơi nghiêng đầu, nhăn mày, khóe môi lại nhếch lên thành độ cong mà nàng quen thuộc.

Trái tim đột nhiên như bị ngâm trong nước.

Tầm mắt Mai Vũ mông lung mờ sương, giơ tay xoa lên mi tâm của y, nàng khẽ đáp: “Chắc là vậy, huynh đi lâu như thế. Ta ở đây, đợi suốt ngàn năm rồi.”

Thì ra thời gian là thứ không thể đong đếm.

Vì rõ ràng chỉ mới tách ra không lâu, chúng ta lại cảm thấy như đã qua cả ngàn năm rồi.

“Huynh sẽ rời đi nữa sao?” Mai Vũ nhìn gương mặt y, dè dặt hỏi.

Nàng biết, nam nhân này nhất định là biết nàng gặp nguy hiểm nên mới vội vã chạy về. Vậy...khi nàng không còn nguy hiểm nữa, có phải y sẽ lại rời đi hay không?

Vừa muốn đứng xa xa ngắm nhìn, vừa không muốn đến gần nàng.

Sợi tơ hồng gắn kết nàng và Vân Khinh, vĩnh viễn không còn cơ hội để nối lại ư?

Nàng thích y nhất mà, thích Vân Khinh sư huynh nhất.

Y là người bạn duy nhất mang đến sắc thái tiên diễm trong những ngày tháng tịch mịch.

Khi chưa rời khỏi Mai Hoa Sơn Trang, đối với nàng, đó là người quan trọng nhất.

Nàng thật sự chưa từng muốn rời xa y.

Vân Khinh chớp mắt, thì thầm bên tai nàng: “Nhắm mắt lại.”

Giống như bị trúng ma chú.

Mai Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Vân Khinh nhìn ai đó nhắm mắt, lạnh mặt nhìn bốn nam nhân đang
trừng mắt xem diễn trò gần đó.

Cái đám nhóc này, còn định đứng xem người ta ngọt ngào tới bao giờ! Lúc này nên tránh đi mới đúng chớ! Không ai dạy bọn họ hay sao?

Nhao nhao bày ra vẻ mặt khinh thường, bốn người không tình nguyện xoay người, cách xa vài bước.

Hứ, có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là gặp lại thôi mà!

Vân Khinh thấy bốn người kia tránh đi mới mỉm cười lấy ra một sợi tơ hồng.

Nắm lấy tay Mai Vũ, Vân Khinh nhẹ nhàng quấn vài vòng quanh ngón út của nàng.

Nhẹ nhàng lắc lư ngón tay của Mai Vũ, Vân Khinh vui vẻ buộc đầu kia của tơ hồng lên ngón út mình.

“Sư muội, mở mắt ra đi.” Vân Khinh làm xong tất cả mới nói với Mai Vũ.

Mai Vũ mở mắt ra, cúi đầu nhìn dây tơ hồng trên tay.

Cảm giác ấm áp bùng lên trong lòng, không có chỗ phát tiết.

Vân Khinh nhìn nàng, chân thành nói: “Mai Vũ, cảm ơn nàng đã không cắt đứt sợi tơ hồng này, chỉ làm nó treo lơ lửng trên bầu trời. Khi sợi tơ hồng không tìm được nơi nó thuộc về, nàng đã chịu khổ rồi, thật xin lỗi. Giờ ta về rồi. Cam đoan với nàng, ở một nơi khác, dây tơ hồng nay cũng không lửng lơ nữa.”

Khởi đầu này sẽ không còn là bóng tối, cũng không chỉ là bóng ảnh nữa mà là ta chân chính.

Những ngày ta khiến nàng thương tâm, thật lòng xin lỗi nàng.

Những ngày ta không ở bên nàng, thật lòng xin lỗi nàng.

Bây giờ ta đã về rồi, ta đã quyết định sẽ không mơ hồ, chần chừ nữa.

Trái tim của Mai Vũ co lại, nàng vươn tay ôm lấy cổ Vân Khinh, khóc thút thít nói với y: “Huynh nhớ giữ lời đó.” ;D.en Đ4n |ê qu>ý Đ@n

“Ừ, ta sẽ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện