Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 21: Trước nay chưa từng có ai nấu cháo cho hắn


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiều hôm đó, Mai Vũ mượn phòng bếp nấu một ít cháo chia cho mấy nam nhân kia ăn.

Tạ Vãn Phong nhìn trái cây hồng hồng trong bát, hỏi: “Nàng cho bọn ta ăn cái gì vậy?”

Mai Vũ tức giận đáp: “Là thuốc độc, cực độc.”

Tạ Vãn Phong bĩu môi, uống một hớp lớn, nói: “Bổn thiếu gia bách độc bất xâm, vừa lúc đây là món khai vị.”

Liễu Hành Vân khinh thường liếc nhìn hắn: “Bày đặt! Có gan thì ngươi uống rượu của Mai Vũ đi.”

Tạ Vãn Phong đá móc qua, Liễu Hành Vân né, một cước kia đá vào chân Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt chớp mắt im lặng thu chân về. Lại nghe một tiếng “bốp”, nhưng là từ hướng Vân Khinh truyền qua.

Năm nam nhân ngồi quanh bàn liếc nhìn nhau, trên bàn thì bình tĩnh bưng cháo, dưới bàn thì đang “trình diễn võ thuật”.

Mai Vũ đau đầu, nâng trán, hít sâu rồi lại hít sâu, sau đó vỗ bàn rống to: “Lúc ăn thì ngồi yên cho ta!”

Năm nam nhân bị dọa lập tức cầm bát cháo cúi đầu bắt đầu ăn.

Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của nàng.

Điều này cho thấy, chúng ta không nên chọc tức nữ nhân, đặc biệt là thôn cô tôn thờ vũ lực. Vì khi nàng phát lực sẽ sử dụng nó vào âm thanh…

Mai Vũ xoay lưng định ra ngoài.

“Nàng đi đâu đó?” Liễu Hành Vân hỏi khẽ.

Bách Bất Duy nhíu mày đáp: “Nói lớn lên chút, tai ta vẫn còn ong ong, không nghe rõ.”

“Ta hỏi nàng đi đâu đó!” Liễu Hành Vân gào lên.

Mai Vũ dừng chân, bốn nam nhân hoảng sợ bỏ bát xuống, hung hăng đập vào đầu hắn.

“La lớn như vậy làm cái gì! Muốn chết hả!” Tạ Vãn Phong nổi giận.

Liễu Hành Vân âm thầm rơi lệ.

Mẹ nó, không phải kêu ta nói lớn sao!

Các ngươi không đánh Bách Bất Duy đi, chỉ chuyên ăn hiếp kẻ văn nhã lịch sự như ta.

Mai Vũ xoay người lại, cười nói: “Ta ra ngoài làm gì cũng phải báo sao?”

“Không, không cần, bọn ta chỉ lo lắng cho nàng thôi mà.” Bách Bất Duy cười lấy lòng.

Vân Khinh chỉnh lại quần áo của mình,
nhẹ nhàng nói với Mai Vũ: “Đi đi, nhớ giữ nóng cháo. Tuy bây giờ trời nóng nhưng ăn cháo nóng vẫn ngon hơn.”

Mai Vũ đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại: “Dạ, sư huynh, muội đi đây.”

Quả nhiên vẫn là sư huynh hiểu nàng nhất, cái gì cũng không qua mắt huynh ấy được.

Mấy nam nhân nhất thời hiểu ra, cả đám sùng bái nhìn Vân Khinh.

Quả nhiên vẫn là Vân Khinh có thể áp chế Mai Vũ.

Đêm bất ổn đã tới.

Ngày mai sẽ là lúc xuất chinh.

Bưng cháo, Mai Vũ cố gắng tránh mặt người khác. Nàng đi tới vài bước, ngẫm lại rồi lại lui về. Lúc nàng xoay lưng định rời khỏi thì bị người ta kéo lại.

Mai Vũ giật mình, suýt chút nữa ném luôn cái bát trên tay đi.

Thiên Điểu nhíu mày giữ chặt bát cháo, bực bội nói: “Ngươi không có mắt à?”

Mai Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng còn tưởng bị binh lính nào đó bắt được, vừa định mở miệng giải thích.

“Đệ đi đường sao không phát ra tiếng động chứ.” Mai Vũ hỏi gằn.

“Ta có phát ra tiếng, chỉ là do ngươi quá chuyên chú nên không phát hiện.” Thiên Điểu lạnh lùng đáp trả.

Trong khoảng khắc, trong đầu Mai Vũ lóe lên một cảnh tượng.

Những lời này, có phải có ai đó từng nói với nàng câu này không? Trước mắt có chút mơ hồ, Mai Vũ lắc đầu, nhìn Thiên Hòa hỏi: “Sao đệ lại ra đây?”

Thiên Điểu trả bát lại cho nàng, hít sâu một hơi, nói: “Không có gì, đoán là ngươi không có gan 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện