Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 24: Bất Tử Thần Tướng vây đánh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Thiếu Hàn đứng trên tường thành sợ hãi nhìn xuống phía dưới.

Thiếu niên kia rất nhanh chóng tiếp cận Mai Vũ.

Mai Vũ, Mai Vũ.

“Lấy cung tên ra đây!” An Thiếu Hàn lớn tiếng ra lệnh cho võ tướng ở phía sau.

Võ tướng kia bị giọng y chấn nhiếp, khẽ run rẩy, vội vàng đưa cung tên tới.

Tâm trạng của Vương Gia…hình như đang vô cùng kích động.

Rốt cuộc thiếu niên kia là ai?

Bên kia, Thiên Điểu đã chạy tới gần Mai Vũ.

Mai Vũ đang anh dũng giết địch, vừa thấy nó chạy tới đã vội vàng quát: “Mau quay về, cơ thể đệ còn chưa khỏe hẳn, như vậy rất nguy hiểm.”

Thiên Điểu quơ hai lưỡi dao trên tay nói: “An tâm đi. Ta không yếu ớt thế đâu. Theo ước định của chúng ta, ta phải ở bên cạnh ngươi.”

Mai Vũ cắn môi, không biết nên nói gì nữa.

Nghĩ một lúc, Mai Vũ nói với người bên cạnh: “Cho nó vào giữa, chúng ta dùng trận hình tròn vừa giết vừa lùi về.”

Thiên Điểu sửng sốt, không hiểu sao nàng lại sắp xếp như vậy.

“Làm gì vậy?” Thấy mọi người nhanh chóng vây quanh mình, Thiên Điểu buồn bực gắt lên.

Mai Vũ cắn môi, nói khẽ: “Thật xin lỗi, ta không nên mang đệ ra chiến trường. Dù sao những người bọn ta đang giết cũng là đồng bào của đệ. Đệ cứ ở đó đi, đừng động thủ.”

Lòng Thiên Điểu…có chút rung động.

Nàng quan tâm đến cảm thụ của mình? Thật là ngu ngốc.

Cung tên tới tay cũng là lúc Thiên Điểu đã đến bên Mai Vũ.

Lòng An Thiếu Hàn lạnh toát. Mai Vũ bảo vệ nó bên trong. Nếu y bắn lệch không chừng sẽ làm bị thương người một nhà.

An Thiếu Hàn hoảng loạn, y muốn nhảy xuống nhưng lại bị võ tướng bên cạnh kéo lại.

“Tướng quân, ngài đừng kích động. Nếu ngài đi thì trên tường thành sẽ rối loạn mất.” Võ tướng lắc đầu khuyên nhủ.

Tuy ông không biết Vương Gia bị sao nhưng võ tướng biết, nếu như tướng quân đi, binh lính sẽ như rắn mất đầu, đó là vấn đề lớn.

Môi An Thiếu Hàn trắng bệch, y nắm chặt hai đấm, cố gắng tự cảnh tỉnh mình.

Thiếu niên kia không có sát khí. Nụ cười của nó cực kỳ tàn nhẫn nhưng lại không mang chút sát khí nào. Cứ tạm thời tin tưởng nó. Nếu như nó làm ra bất kỳ chuyện gì, y tin những người bên
cạnh có thể bảo vệ nàng.

Cứ ôm nỗi bất an trong lòng, An Thiếu Hàn cẩn thận quan sát động tác của những người bên dưới.

Thiên Điểu muốn tới đương nhiên là vì còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Nhưng hình như nó vẫn chậm chạp chưa thể ra tay.

Mùi hương kia nhất định là có tác dụng đặc biệt. Đáng tiếc nó lại không biết đó là gì.

Một đám người dẫn theo binh sĩ vừa đánh vừa lui.

Lúc này, quân đội phía Đông Thần bỗng trở nên rối loạn.

Chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú không giống với tiếng của con người vang vọng nơi chiến trường.

Tất cả mọi người run lên vì âm thanh đó.

Từ trong quân đội của Đông Thần đột nhiên nhảy ra một đám người.

Những người đó to lớn dị thường, bước chân nhanh nhẹn, đồng tử đỏ bừng. Còn chưa đánh đã mang cho người ta cảm giác sợ hãi.

Binh lính Đông Thần đang đánh giết với bọn Mai Vũ cũng bị dọa sợ nhao nhao lùi về phía sau.

Mai Vũ nhíu mày, hỏi nhỏ Vân Khinh đứng kế bên: “Sư huynh, huynh có biết Đông Thần có đội quân này không?”

Vân Khinh khẽ lắc đầu, nghi hoặc đáp: “Không, trước kia tuy có mấy trận chiến tranh lớn nhỏ nhưng chưa từng nghe nói Đông Thần có một đội quân nghe qua đã thấy sợ mất mật như vậy.”

Nếu có…không thể nào An Thiếu Hàn lại không nói cho họ biết.

Túm lấy một người, Bách Bất Duy hỏi: “Ngươi chinh chiến ở đây có từng thấy quân địch có đội quân này chưa?”

Binh sĩ kia run rẩy đáp: “Không, chưa từng thấy qua,”

Âm thầm vận khí, Mai Vũ cảm thấy mặt đất chấn động rất nhỏ, nàng biết nhóm người này rất khó đối phó.

Quả nhiên khi những người đó tới gần, họ bắt đầu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện