*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người trước nay vẫn chưa từng tiếp xúc với chiến tranh đã chân chính hiểu được sự tàn khốc của nó. Địch nhân dùng thang mây, hỏa tiễn (mũi tên lửa), hỏa lực không ngừng oanh tạc về phía này, xung quanh chỉ toàn là khói thuốc súng.
Lần đầu tiên họ chứng kiến tràng diện rúng động như thế, người chết bị ném sang một bên, lập tức có người lên thay thế. Một người ngã xuống, vô số người xông lên.
Trong hoàn cảnh khốc liệt này, nam nhân sẽ tìm thấy được chút gì đó mà bình thường không có.
Thứ đó gọi là nhiệt huyết.
Là cảm giác mà nam nhân chỉ có được trên chiến trường.
Trong chiến hỏa ngất trời, Mai Vũ nhìn về phía đội tiên phong ở ngoài thành, trong lòng có chút lo lắng.
“Cứ để họ ở ngoài như vậy sao?” Mai vũ bất an hỏi An Thiếu Hàn.
Nàng cảm thấy đội tiên phong đơn độc ngoài thành rất phiền phức. Cứ như là thả chuột ra cho mèo ăn vậy.
An Thiếu Hàn mỉm cười đáp: “Không có gì, trên chiến trường phải quang minh chính đại, sẽ không truy binh, nếu chịu không được nữa thì lui vào thành, phía Đông Thần Hạo sẽ không đuổi theo những binh lính lui vào thành đâu.”
Sắc mặt Mai Vũ đỏ lên, lúng túng nói: “Thì ra còn xem trọng việc này.”
Về đánh giặc, mình thật sự không hiểu chút gì.
“Đó là trong những cuộc chiến công bằng, nếu thật sự là loại chiến tranh tàn sát lẫn nhau, đương nhiên điều này sẽ trở nên vô dụng.” An Thiếu Hàn vừa quan sát chiến sự vừa giảng giải.
Mai Vũ nhìn người liên tục ngã xuống, ủ rủ thì thầm: “Chiến tranh cũng đâu có công bằng, không phải sao? Công bằng giữa các quốc gia, nhưng bất công với những chiến sĩ tử trận.”
“Không thể có chuyện công bằng với tất cả mọi người, cuộc đời tàn nhẫn có thể bất công với một ai đó, nhưng lại cực kỳ công bằng với thế giới này, không phải sao?” An Thiếu Hàn nghe được lời nàng nói, quay đầu lại hỏi nàng.
Mai Vũ xoa xoa tay, ngượng ngùng gật đầu.
“Nói cũng đúng.”
Thật là…sao y lại nghe thấy được! Ngại muốn chết!
Nhưng mà An Thiếu Hàn lãnh tĩnh trên chiến trường…thật là đẹp quá đi.
Trong nháy mắt họ nói chuyện với nhau, chiến trường bên dưới hình như đã có chút biến hóa.
Vì binh lính Tây Thự chiến đấu quá mức xuất thần, càng đánh càng hăng, họ đang dần rời khỏi phạm vi của An Thiếu
Hàn.
An Thiếu Hàn vừa thấy, ngay lập tức ra lệnh cho phó tướng: “Bên dưới đang làm cái gì vậy! Truyền lệnh cho Mã phó tướng kêu hắn nhanh chóng về vị trí cũ.”
Tạ Vãn Phong đang chiến đấu trên tường thành, cau mày nói: “Vô dụng thôi, tự ngươi xem đi.”
An Thiếu Hàn lạnh mặt, Vân Khinh chỉ vào một người trong biển người ở chiến trường bên dưới: “Chiến tướng bị chém rồi. Vừa nãy hắn bị một binh lính Đông Thần vô cùng mạnh mẽ một đao chém đầu. Tốc độ quá nhanh ta không kịp nhắc nhở. Hoa Tử Nguyệt bắn một mũi tên sang nhưng đã bị đối phương cản lại.”
“Như vậy hình như hơi bất thường. Tướng sĩ kia quá mạnh mẽ rồi, cuộc chiến mới bắt đầu mà đã bạo tay như vậy, chẳng lẽ bên kia định tốc chiến tốc thắng?” Bách Bất Duy hỏi.
An Thiếu Hàn lại nhíu mày.
Không sai, điều này không bình thường, công thành càng về sau sẽ đánh càng hăng, tất cả binh lính mạnh mẽ đều được an bài ở phía sau.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một nhân vật lợi hại, không biết Đông Thần Hạo muốn làm gì đây?
Nhìn bao quát, dường như đám người kia quyết tâm kéo quân Tây Thự ra giữa đội hình.
Hoặc là nói, trung tâm đội hình của họ có giấu cao thủ, muốn tiêu diệt đội tiên phong?
Đột nghiên đại cục nghịch chuyển, binh lính mất đi phương hướng, tất cả dần trở nên bối rối.
Cứ tiếp tục như vậy khẳng định là không được. Binh không có tướng thiếu ba phần khí thế. Nếu tiếp tục như vậy đội tiên phong sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt sạch.
An Thiếu Hàn quay đầu, định phái một tướng lãnh khác xuống thì đã thấy Mai Vũ đột nhiên hoành tiêu đứng trên tường thành.
Liễu Hành Vân bị dọa sợ, vội kéo nàng xuống, lo lắng mắng: “Nàng