Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 29: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thực xin lỗi.” Tránh khỏi môi chàng, Mai Vũ cúi đầu, khẽ nói.

Tay An Thiếu Hàn run rẩy.

Chàng hơi hé môi nhưng lại không nói nên lời.

Mai Vũ dựa vào người chàng, dường như có thể cảm giác được cả sự bi thương toát ra từ chàng.

Cảm giác đó thổi quét tới, bao phủ lấy nàng.

Nàng phải rời khỏi chàng, nếu không nàng sẽ không kiềm được mà đổi ý mất.

Lòng Mai Vũ như thắt lại.

Quyết tâm rời khỏi chàng, nàng nói: “Thực xin lỗi, ta không thể yêu ngài. Khoảng cách giữa chúng ta là Thiên Hòa, là cả Tây Thự. Xin lỗi, An Thiếu Hàn…ta…không thể yêu chàng.”

Người sống đâu chỉ có ngàn vạn, nhưng ta lại không thể yêu chàng…

Nước mắt vẫn cứ tuôn...

Mai Vũ xoay người, lướt qua An Thiếu Hàn.

Bị người kia bắt lấy tay, nàng nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nam tử kia.

Hương thơm biến mất, sự ấm áp cũng tiêu tán, nữ tử đó như sắp biến mất trước mắt...hô hấp của chàng lại bị cướp đi lần nữa.

An Thiếu Hàn cảm thấy trời đất tối tăm, xung quanh đều trở nên mơ hồ, sau đó ngã xuống.

Trái tim như bị xé thành từng mảnh, sau đó lại bị giày xéo một cách tàn nhẫn.

Chút tự tôn ít đến thảm thương của chàng…chàng cũng vứt bỏ. Nhưng vẫn không đổi được một chút yêu thương nào của nàng sao?

Cố gắng duy trì tỉnh táo, An Thiếu Hàn gượng hỏi: “Chẳng lẽ một lần cơ hội nàng cũng không thể cho ta sao?”

Trước mắt thật mơ hồ, chàng biết, Mai Vũ đã bỏ thuốc vào trà.

Không nén được cười thầm.

Mai Vũ, nàng đang trả thù cho Thiên Hòa sao?

Người ta nói: ác có ác báo, không phải không báo, chỉ là vẫn chưa đến lúc mà thôi. Bây giờ…đã đến lúc rồi ư?

Mai Vũ, sao nàng lúc nào cũng nhẫn tâm như vậy? Nàng cho ta ấm áp rồi lại thẳng tay đẩy ta vào bóng tối. Ta muốn hỏi nàng cho rõ: Nàng ném ta ra khỏi trí nhớ của mình, vậy nàng có từng động tâm với ta dù chỉ một lần hay chưa?

Cho dù nàng hứa hẹn kiếp sau, ta cũng sẽ mỉm cười ra đi.

Ta từng nói, nếu tình yêu là rượu độc, chỉ cần là nàng cho, ta cam tâm tình nguyện uống.

Nước mắt tràn ra, Mai Vũ hít vào vài lần, nàng quay đầu cười nói:
“An Thiếu Hàn, không còn cơ hội nữa rồi. Dù là chàng, hay là ta, không còn cơ hội làm lại nữa rồi.”

Chúng ta vụt mất nhau như đèn đánh cá và bọt biển khơi.

Đèn đánh cá đã tắt.

Bọt biển khơi vỡ tan.

Chàng hãy nói cho ta biết…làm sao để làm lại lần nữa?

An Thiếu Hàn thở hổn hển, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chàng không nói gì cả, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Mai Vũ, ta muốn nói với nàng: Mặc kệ nàng có yêu ta hay không…

Ta…từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng…đã yêu nàng mất rồi.

Đó là một ngày đẹp nhất Giang Nam.

Nơi ngõ nhỏ mưa bụi mịt mù, mưa rơi trước cửa Vương Phủ tĩnh lặng. Nàng mặc hồng y trong đám người hỗn loạn, làm ta không thể xua đi bóng dáng nàng.

Kết cục của chuyện xưa…cũng là nét bút mở đầu cho quãng thời gian sau này của chúng ta.

Gặng nàng, yêu nàng…cuối cùng vẫn trở về như buổi đầu gặp gỡ.

Ta không hối hận, thật đấy, ta chưa từng hối hận…

Nhìn người đã bất động, Mai Vũ vừa khóc vừa xoay lưng đi, không nhìn gương mặt khiến nàng không đành lòng rời đi kia nữa. Nàng nức nở với An Thiếu Hàn: “Lời cuối…ta muốn chàng nghe, cũng không muốn chàng để chàng nghe thấy. An Thiếu Hàn, chàng nghe đây: Từ nay, Mai Vũ sẽ cùng chàng sống trong đau khổ.”

Mặt Trời rực rỡ của ta, ta vẫn sẽ là đóa hướng dương không sợ gió táp mưa sa.

Ta sẽ ở một nơi chàng không thể nhìn thấy, luôn dõi về phía chàng.

Thì ra…câu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện