Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 30: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa thành mở ra rồi nhanh chóng khép lại.

Võ tướng đứng trên tường thành lắc đầu thở dài.

Yên lặng tháo mũ giáp, võ tướng hô to với tất cả binh lính: “Hãy kính chào những anh hùng của Tây Thự!”

Ngoài cửa, họ giục ngựa đi trong đêm.

Hình bóng họ dần xa, vó ngựa vẩy tung cát vàng cuồn cuộn, như đưa tiễn họ trên đường Hoàng Tuyền.

Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, võ tướng tự biết nếu An Vương biết những tướng sĩ này liều chết ra khỏi thành, ngài sẽ nổi giận đùng đùng.

Nhưng đúng như lời họ nói, bây giờ là lúc nguy cấp, quân lệnh có cái nên theo, có cái không.

Tuy không biết bọn họ định làm gì nhưng ông tin họ có thể làm được chút gì đó nên ông đã cho mở cửa thành.

Tây Thự không thể diệt vong, núi sông không thể phá. Bây giờ chỉ có thể bí quá hóa liều mà thôi.

Ngoài thành, Mai Vũ giục ngựa phi như bay, giống như lời đám Vân Khinh dặn nàng, không quay đầu lại.

Quân lễ huy hoàng trên tường thành nàng không nhìn thấy. Trong mắt nàng, chỉ có con đường phía trước.

Khi còn ở Mai Hoa sơn trang, sư phụ thường hỏi nàng: “Mai Vũ, nếu con cứ một mực xông tới nhưng ông trời bỗng muốn con lùi lại, trước mắt không còn đường, chỉ có một khúc sông, vậy con sẽ làm sao?”

Lúc đó Mai Vũ nhanh nhảu đáp: “Vậy thì không đi nữa.”

Sư phụ đánh nàng một cái, mắng: “Nha đầu không có tiền đồ.”

Lúc đó nàng cảm thấy cực kỳ ấm ức, ngồi bên bờ sông suy nghĩ sao mình lại thành kẻ không có tiền đồ. Đi hoài không thấy mệt à? Nếu phía trước đã không có đường, chỉ có sông, vậy tại sao cứ phải đi tiếp?

Sau đó Vân Khinh nói với nàng rằng nếu nàng trả lời là bơi qua, sư phụ sẽ không giận. Nhưng mà Mai Vũ lại ngốc nghếch nghĩ: mình không biết bơi, nói vậy không phải là gạt sư phụ à?

Có lẽ từ lúc đó, Mai Vũ bắt đầu học bơi. Tuy võ công dở tệ nhưng lại có kỹ năng bơi rất khá.

Sau đó sau đó, sư phụ
không hỏi lại vấn đề đó nữa. Mai Vũ cũng không nói cho ngài biết mình đã học bơi, nếu bây giờ trên đường nàng đi không còn đường, chỉ có sông thì nàng sẽ bơi qua.

Cuộc sống con người chính là như thế đó.

Khi người ta còn sống chính là như vậy.

Cho dù ngươi nói không còn đường chỉ có sông, bản thân cũng có thể dũng cảm bơi qua. Nhưng nếu ngươi không biết bơi, tất cả cũng chỉ là “nếu”.

Cuộc đời của Mai Vũ có rất nhiều thứ “nếu như” nhưng không có sự dối trá.

Nếu nàng không biết bơi, vậy trước khi nàng học bơi, nàng sẽ không nói mình có thể bơi qua con sông kia.

Nếu nàng không yêu ai, vậy trước khi nàng học được cách yêu nàng sẽ không dễ dàng nói yêu người khác.

Chỉ là giờ đây nàng đã có thể nói rồi.

Vì người trong lòng, nàng muốn đến Đông Thần

Vì người trong lòng, nàng nguyện sống đời cô độc.

Vì người trong lòng...Nàng có thể chịu đựng tất cả.

Sư phụ, người hãy vui lên đi, cuối cùng Mai Vũ cũng trở thành một nữ tử có tiền đồ rồi.

Con đã trở thành một người có thể luôn tiến về phía trước.

Gió đêm thổi tóc nàng bay loạn.

Vung ngang tiêu trên tay, Mai Vũ thúc ngựa xông đến.

“Hí!”

Tiếng ngựa kêu như xé rách màn đêm đen tối.

Sau lưng nàng, tiếng vó ngựa ít đi một tiếng, tiếng kêu gào của quái vật nhiều hơn.

Mai Vũ biết, có ai đó đã ngừng lại.

Tiếng binh khí va chạm, sau đó dần dần nhỏ đi.

Là ai?

Nàng không biết, cũng không tài nào biết được.

Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tràn lan.

Người kia không phát ra tiếng, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện