Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 31: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tiếng vó ngựa thứ ba biến mất, sự nhẫn nại của nàng đã đến giới hạn. Nàng quay đầu lại một góc nhỏ.

Nhưng nàng lại nghe thấy một giọng cười dịu dàng: “Ta biết nàng sẽ không nhịn được muốn quay đầu lại. Mai Vũ, nghe lời, đừng quay lại. Nếu nàng quay đầu, những điều bọn ta làm sẽ không còn ý nghĩa nữa.”

Trong tạp âm hỗn loạn, giọng nói ôn nhu khiến người ta thương tiếc, không thể cự tuyệt được.

Lau nước mắt, Mai Vũ cắn môi, lớn tiếng nói: “Muội ghét nhất sự dịu dàng của ca ca!”

Muội ghét nhất sự dịu dàng của huynh, ghét vô cùng.

Vì huynh dịu dàng nên ta cứ ỷ lại huynh, lúc nào cũng dựa dẫm vào huynh.

Vì huynh dịu dàng nên ta mới không thể từ chối huynh.

Sao huynh không ích kỷ, tàn nhẫn lấy một lần?

Như vậy…chí ít ta có thêm một lý do nữa để ghét huynh.

Hoa Tử Nguyệt gật đầu, chậm rãi rút vũ khí ra, đôi mắt nâu lóe ra ánh sáng động lòng người.

Nụ cười của hắn làm cho thiên địa thất sắc.

“Nhưng mà ta thích nha đầu đáng yêu của ta nhất.”

Dưới ánh trăng, bóng dáng của nha đầu hắn yêu nhất biến mất.

Hoa Tử Tiêu, ta vĩnh viễn không thể chiếm được Mai Vũ của huynh. Nhưng Mai Vũ của ta…huynh cũng không tài nào cướp được.

Mai Vũ, nàng sẽ phát hiện ra bí mật của chiếc đèn kia.

Vân Chu, Vân Chu, nàng là nhánh Vân Chu xinh đẹp nhất trong đời ta.

Ta nhớ nàng rất thích lễ hội, thích những thứ phát sáng.

Ta biết tại sao nàng thích những thứ này rồi. Sau khi nghe chuyện cũ của nàng, ta đã hiểu rõ rồi.

Nha đầu cô độc của chúng ta thích náo nhiệt.

Nha đầu sợ tối của chúng ta thích ánh sáng.

Chiếc đèn kia…không biết có thể làm bạn với nàng hay không?

Ta hi vọng nó có thể ở bên nàng, soi sáng cho nàng trong đêm tối.

Như vậy ta có thể yên tâm một
chút, vì ta luôn nghĩ…không có ta cạnh bên che chở, nha đầu của ta phải làm sao đây…?

Bồ Tát, hãy lấy đi thính lực của con đi.

Như vậy ít ra con sẽ không phải nghe thấy lời tạm biệt của người trong lòng nữa.

Lúc càng ngày càng có nhiều bất tử thần tướng lao về phía nàng, sau khi nàng biết ba người kia đã cắt đứt quan hệ với nàng, nàng lại nghe tiếng vó ngựa sau cùng cũng dừng lại.

Lắc đầu, Mai Vũ đau đớn cắn môi.

Sợ hãi bỗng đột nhiên lan tràn khắp toàn thân nàng.

Khi tiếng vó ngựa lúc nãy dừng lại, thế giới của Mai Vũ chỉ còn lại màu đen.

Mất hết rồi, tình yêu của nàng, tất cả những người mà nàng yêu đều rời khỏi nàng…

Đừng…đừng mà…đừng rời xa ta.

Ta rất sợ hãi, rất sợ chỉ có một mình.

Nàng thừa nhận nàng đang vô cùng khiếp đảm, vô cùng yếu đuối, nhưng cơ thể và suy nghĩ lại không nghe theo nàng.

Không có dũng khí…nàng không có dũng khí cứ tiếp tục sống như vậy nữa…

Run rẩy vươn tay ra, nàng muốn ghìm chặt cương ngựa.

“Mai Vũ, phía trước là sông! Phía trước đã là sông rồi! Nàng quên lời của chính mình rồi sao?” Phía sau có một tiếng hét lớn.

Đầu Mai Vũ đã quay lại một nửa, miễn cưỡng ngừng lại.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ còn một 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện