Mắt thấy tang thi mắt đỏ sắp đi vào thang máy, Hoắc Ngôn Trăn vội vàng phục hồi tinh thần khống chế khối kim loại chặn trên cửa ném về phía nó.
Tang thi mắt đỏ nhanh nhẹn né tránh, lại không ngờ trong nháy mắt khối kim loại kia tách thành hơn mười lưỡi đao màu vàng rực rỡ, lóe ra hàn quang rạng rỡ lơ lửng quanh người nó, ngăn cản nó đi tới.
" Mau đi!"Thẩm Lê Xuyên kinh hãi nói: "Trăn ca anh cũng mau qua đây!"Anh vừa dứt lời, chỉ thấy Phó Dụ Lai nhanh tay lẹ mắt ấn số tầng, ngay sau đó cửa thang máy chậm rãi đóng lại trong tiếng giãy dụa cùng chửi bới của Thẩm Lê Xuyên, đi lên.
Trong phòng thí nghiệm ngoại trừ dị năng giả đang hôn mê ra, chỉ còn lại Hoắc Ngôn Trăn và tang thi mắt đỏ.
Hoắc Ngôn Trăn nhìn ra được đối phương thực lực không kém, ngang sức với mình.
Mà tang thi cũng băn khoăn kim nhận của anh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi hai bên giằng co trong chốc lát, thang máy lại xuống, tự động mở cửa.
Hoắc Ngôn Trăn trong lúc nhất thời không biết nên đi hay không.
Đúng lúc này, tang thi mắt đỏ gầy như củi bỗng nhiên thân hình ngửa ra sau, khéo léo tránh vài bước rồi lăn vào thang máy.
Đồng tử Hoắc Ngôn Trăn co rụt lại, thừa dịp cửa chưa đóng lại phi thân chui vào.
Trong thang máy chật hẹp, số tầng chập chờn nhảy nhót, Hoắc Ngôn Trăn cùng tang thi mắt đỏ mỗi người chiếm cứ một bên, cảnh giác nhìn đối phương.
"Yo! "Vài giây ngắn ngủi như vài phút vậy, sau khi "Đinh" một tiếng qua đi, cửa thang máy nặng nề chậm rãi mở ra, tang thi mắt đỏ tới gần cửa đợi thời cơ chuồn ra ngoài.
Hoắc Ngôn Trăn vội vàng đuổi theo.
Tang thi chạy như điên, khi nó nhảy vọt tới cửa phòng thí nghiệm, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Trong đôi mắt đỏ của nó mang theo thâm trầm cùng âm lãnh, không chớp mắt nhìn thanh kim đao bén nhọn vô cùng treo ở mi tâm.
Mũi đao lóe ra hàn quang thấu xương, chỉ cần nó phản ứng chậm một bước là đã bị đâm thủng não, trực tiếp mất mạng.
Hoắc Ngôn Trăn đứng sau lưng nó hơi thở hổn hển, trong ánh mắt thâm sâu bao phủ một màu đen tối.
Bên kia, Phó Dụ Lai sau khi chạy ra khỏi phòng thí nghiệm hoảng hốt chạy về phía trước, Thẩm Lê Xuyên liền đuổi theo phía sau.
Trong nháy mắt, bả vai ông ta bỗng nhiên bị một cỗ lực đạo kinh người hung hăng đụng phải, làm cho ông ta trực tiếp ngã xuống đất, ngay sau đó có một thể gì đó nặng nề đè trên lưng ——Thẩm Lê Xuyên đem hắn gắt gao đè ở dưới thân, hướng cửa phòng thí nghiệm hô to: "Anh Trăn! Tôi bắt được hắn rồi! Ha ha ha! -"Hoắc Ngôn Trăn vừa phân tâm một cái tang thi mắt đỏ đã né tránh lưỡi đao, nhảy lên bệ cửa sổ sau đó bám vào bức tường trơn nhẵn như tắc kè, nhanh chóng biến mất.
Anh đuổi theo vài bước, lại dừng lại trên vỉa hè, bất đắc dĩ lại mệt mỏi thở dài.
Anh chạy không nhanh bằng nó, cũng không biết trèo tường.
Hoắc Ngôn Trăn chỉ có thể để con tang thi kia biến mất trong các tòa nhà đan xen, trong lòng cầu nguyện không ai xui xẻo đụng phải nó.
Lúc quay trở về, Phó Dụ Lai đã bị dây leo trói thành một cái bánh trưng, đang ra sức giãy dụa, hướng Thẩm Lê Xuyên giẫm lên người mình chửi ầm lên.
"Hai tên ngu xuẩn dốt nát các ngươi.
Đó là thành quả của một tháng nghiên cứu không ngủ của ta, là mấu chốt nghiên cứu vắc xin! Đó là hy vọng của thế giới này!"Các ngươi thả nó