Dung mạo tươi tắn, người đẹp tựa như bước ra từ trong tranh, nổi bật với khuôn mặt thon dài, Trương Trì nghĩ nếu người này không quấn lấy anh, anh nhất định nguyện ý dừng chân, cứ như thế này ngắm phong cảnh.
Tại sao y lại mặc y phục cổ trang cơ chứ?! Đây rốt cuộc là người yêu thích hán phục, hay bước ra từ giới cosplay?
Trương Trì nghĩ, người hiện đại mặc trang phục thời cổ thực có chút kỳ quái, thế nhưng y lại khác,giống như thực sự từ lúc sinh ra đã mặc trang phục thế này rồi. Thế nên anh chỉ lẳng lặng đứng đó, khiến người ta cảm tưởng như đang mang theo phong vị thời Ngô.
Đáng tiếc là, đối phương vừa mở miệng, liền phá tan tâm tình thưởng thức nghệ thuật của anh.
“Trương Trì, ngươi nói muốn kết hôn với ta, không định giữ lời hứa sao?”
Con phố đô thị huyên náo, tấp nập người qua lại, thấy chỗ này náo nhiệt liền dừng chân hiếu kỳ nhìn qua, trai có gái có, Trương Trì nhịn không nổi mà nhíu mày. Thế rồi anh quay đi, người kia bị bỏ lại đằng sau liền chạy theo, ở chỗ đông đúc thế này tìm được một nơi nói chuyện không phải điều dễ dàng. Giống như anh đây mặc một bộ âu phục cùng cà vạt lịch thiệp đúng chuẩn “đàn ông đích thực”, tìm nổi một kẻ mặc y phục cổ trang đứng ngay đằng sau, quả nhiên là cực phẩm.
“Cậu tới đây, chúng ta nói chuyện một chút.” Trương Trì không muốn kéo tay đối phương, vì làm như vậy sẽ khiến mọi người nghĩ họ có một mối quan hệ “khó hiểu”.
Cũng may thiếu niên trong bộ phục trang cổ đại nhìn ra sắc mặt của Trương Trì, dù trong bụng cực kỳ buồn bực, nhưng vẫn theo anh vào quán cà phê.
Làm việc chạy qua chạy lại thế này cũng có phần tốt, như vậy trong giờ làm mới có thời gian vào quán cà phê. Thế nhưng chỉ có điều Trương Trì làm việc bận đến tối mắt tối mũi, giống như việc giữa trưa hè lao vào một quán cà phê vậy, với anh đây cũng là lần đầu tiên.
Thực ra một phần cũng là do cái người chẳng thể hiểu nổi này!
Buổi sáng lúc Trương Trì ra tới cửa thì thấy ven đường một lão nông đang ngồi bên hai gánh dâu bán hàng. Khi còn bé, anh rất yêu thích thứ trái cây này, thế nhưng chẳng thể mang một túi dâu đi gặp khách hàng, do vậy nhìn chằm chằm một lúc, Trương Trì quyết định xoay gót rời đi.
Nào ngờ đúng lúc đó, một thanh âm trong trẻo truyền tới ——
“Tìm được rồi!”
Liền sau đó, thanh niên trong trang phục cổ đại này chẳng biết từ đâu lao ra chặn đường anh.
“Trương Trì, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
“Trương Trì, ngươi biết không, trở về từ Nam Hải, ta đã chờ ngươi rất lâu, mãi tới lúc này mới nghe tin ngươi đã rời quê đi mất rồi.”
“Trương Trì, ngươi nói ngươi muốn kết hôn với ta, bây giờ nên thực hiện lời hứa rồi.”
“A? Trương Trì, ngươi đừng đi!”
Anh lúc đầu thiết nghĩ y là đồng hương của mình nên mặc kệ y, thế nhưng càng ngày y càng thái quá, đây chẳng phải mánh khóe lừa bịp rẻ tiền sao? Trương Trì cười lạnh một tiếng, giống như phản ứng của mọi người trong thành phố khi gặp lừa đảo, hếch mặt lên cao, yên lặng bỏ đi.
Thiếu niên trong bộ đồ cổ trang cứ như vậy đi theo anh, từ trạm xe điện ngầm tới bưu điện, dòng người đông đúc qua lại, ai ai cũng nhìn họ chằm chằm.
Trương Trì phí hết tâm tư vào hai vị khách đầu tiên nhưng vẫn không thành công, thế rồi chẳng ăn trưa mà qua gặp người khách thứ ba luôn. Anh cơ bản sau khi đã bàn xong công việc chính thường sẽ không bàn thêm chuyện nữa, bởi lẽ Trương Trì đã quá bận rộn rồi.
Đi dưới nắng hè chói chang, Trương Trì cảm thấy dạ dày vì đang bị ngược đãi mà kháng nghị, vừa đau lại vừa khó chịu. Nhìn lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, thầm nghĩ một rưỡi chiều sẽ có cuộc gặp mặt với ông chủ Phương, nhưng vì ông ấy nhớ nhầm giờ mà bị hủy, nhờ sự đảo lộn này mà anh có thời gian để an ủi dạ dày một chút.
Đang suy nghĩ như thế thì thanh niên trong bộ cổ phục mất dạng nửa ngày nay bỗng đột nhiên xuất hiện. Dù là mặc trang phục cổ trang, thế nhưng lại chẳng lộ ra chút nóng bức nào, chỉ thấy trên chóp mũi có lấm tấm vài giọt mồ hôi. Khuôn mặt xinh đẹp mà tinh tế, thế nhưng những lời y nói thực khiến anh đau đầu.
“Trương Trì, ngươi nói muốn kết hôn với ta, giờ lại định hủy hôn ước sao?” Chiếc răng khểnh nho nhỏ nhô ra đặc biệt nhức mắt.
“Cậu tới đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Trương Trì kêu một ly latte và một phần sandwich. Thanh niên kia thì đương nhiên chẳng hiểu cà phê là thứ gì, cau mày hỏi có trà không. Hồng trà được bưng lên, y chỉ uống một ngụm rồi lông mày cậu lại, nhìn sắc mặt thực như muốn nhổ ra.
Trương Trì ăn xong chiếc sandwich. Anh cảm thấy dạ dày của bản thân cũng thực khó hầu hạ, ăn no rồi vẫn âm ỷ đau. Đang giờ hành chính, do vậy nên trong quán rất ít người, hơn nữa họ lại đang ngồi nơi vắng vẻ, nên đảm bảo sẽ chẳng ai nghe thấy gì.
“Nói đi,